Thursday, December 13, 2012

Cà Kiu và Nina (Một cuộc chia tay đẫm lệ)


Nina là chị bạn hàng xóm sát vách và cũng là thần tượng của tớ. Không ngày nào là tớ không nhắc đến Nina với một sự trìu mến vô bờ, thậm chí, tớ còn để ý nghe ngóng mọi động tĩnh của Nina qua bức tường chung. Hễ nghe tiếng Nina khóc là tớ dừng mọi việc đang làm dở (ăn, ị, đọc sách, chơi với thằng Rau Muống…), tròn xoe mắt nhìn vào bức tường chung rồi nói: Áu ồ, Nina khóc, thương Nina! và tớ không quên chu môi gửi vài cái hôn chụt chụt qua tường để dỗ dành Nina.
            Nina rất hay nói và nói những chuyện rất là “cực kì”, thế nên tớ mới thần tượng. Ví dụ, có lần, Nina đi ngang qua nhà tớ cùng bố mẹ chị ấy, tớ nhìn thấy Nina qua cửa sổ thì nằng nặc đòi mở cửa để chào bằng được. Nhìn thấy Nina, tớ hoan hỉ nói: Hi Nina! Lạ lùng, bình thường Nina rất vui khi gặp tớ, thế mà hôm ấy, mặt Nina cứ tỉnh bơ như không quen biết. Tớ tưởng tớ nói bé quá bèn hét lên rõ to và còn hét mấy lần với ngữ điệu thật véo von cho chắc ăn: HAI NINA, HÀI NÍNÀ, HÁI NìNÁ! Ai dè, Nina nhăn mặt bảo: Nầu, đừng hét lên như thế với chị, chị không quen ai tên Nina, vì tên chị bây giờ Jasmine. Thấy tớ bối rối một cách tội nghiệp, bạn Mommy, Daddy bèn hỏi han thêm thì được chú Vin – bố chị Nina cho biết, từ sáng hôm ấy, chị ấy đã quyết định từ bây giờ, tên chị ấy là Jasmine và yêu cầu mọi người gọi mình là Jasmine! Thế mới ngộ chứ, thế mới khiến tớ phát cuồng lên chứ, ôi Nina, í lộn, Jasmine!
            Một hôm, tớ mời chị Nina sang nhà tớ chơi. Chúng tớ chơi với nhau rất vui vẻ, mà cứ theo như lời bạn Mommy thì việc ấy đồng nghĩa với việc tớ sung sướng được “bắt chước” chị Nina chơi theo kiểu Nina. Nhà tớ sẽ đầy ắp tiếng cười như thế, nếu Nina không cố giành món đồ chơi yêu thích của tớ. Tớ giành lại không được, tức khí, đánh Nina luôn. Đánh xong, tớ cũng hơi hối hận và đang có ý chờ Nina khóc (như thằng Rau Muống vẫn thế) để tớ xin lỗi luôn một thể. Nhưng mà tớ quên mất, Nina lớn hơn tớ, thế nên Nina không thèm khóc. Nina chỉ giận và bảo rằng chị ấy không muốn chơi với tớ nữa. Tớ bị bất ngờ vì “kịch bản” thay đổi hoàn toàn so với câu chuyện hàng ngày giữa tớ và thằng Rau Muống, nghĩa là lẽ ra, Nina sẽ khóc, tớ sẽ xin lỗi rồi thơm Nina 1 cái, rồi cả bọn lại vui vẻ chơi tiếp.
            Nhìn vẻ mặt giận dữ của Nina, tớ lúng túng không biết làm gì. Bạn Mommy bèn mở đường máu cho tớ, bảo: Con sai rồi, con xin lỗi Nina đi. Tớ lần chần nhìn Nina không nói năng gì trong khi bạn Daddy tiếp tục hối thúc tớ xin lỗi. Tớ nghĩ bụng: Nina vẫn chưa khóc mà, chưa đến đoạn xin lỗi! Nhưng bạn Mommy bắt đầu giảng giải giông dài về chuyện có thể Nina sẽ “đoạn tuyệt” với tớ nếu tớ không biết nói xin lỗi, thế là tớ tặc lưỡi, miễn cưỡng bảo: I’m xozì (I’m sorry) trong khi mắt vẫn dán vào món đồ chơi “hung khí”. Nina im lặng kiêu kì, tớ thật không hiểu nổi, tớ xin lỗi rồi còn gì. Mommy nhìn tớ ôn tồn nói: Con xin lỗi Nina thì phải nhìn Nina chứ, con thấy không, Nina vẫn giận đấy! Tớ đành liếc nhanh Nina một cái rồi cúi gằm mặt nói: I’m xozì, Nìnà! Nina vẫn làm mặt giận, vừa nhăm nhăm ra cửa vừa kêu lên: Chị đi về ngay giây phút này đây! Nghĩa là chị ấy không tha thứ cho tớ. Tớ cuống lên vì sợ Nina về mất liền chạy theo bảo: Nina, đừng đi, đừng đi Nina! Trong khi tớ cuống quýt lên giữ Nina ở lại thì Mommy với Daddy cứ đứng trơ như phỗng nhìn, không mảy may giúp đỡ gì, mặc cho tớ vừa nỗ lực giữ Nina vừa nhìn cầu cứu. Cuối cùng, Daddy lại bảo: Con thử xin lỗi Nina thêm lần nữa đi, vì con đánh Nina nên chị ấy không muốn ở lại chơi với con nữa. Lần này thì tớ thực sự thành khẩn vừa mếu máo vừa nói với Nina: I am xozì, Nina, đôn-gâu! (don’t go). Nina vẫn kiên quyết phũ phàng từ chối tớ, bảo: Jason, mở cửa cho cháu ngay, cháu muốn nói chuyện với bố mẹ cháu! Daddy chắc đã nhận ra vẻ thành thực đến tội nghiệp trong lời xin lỗi của tớ nên quyết định ra tay giúp đỡ. Daddy không vội mở cửa cho Nina mà nhẹ nhàng thuyết phục: Nina, Sophia thực sự biết lỗi rồi, cháu ở lại chơi tiếp được không? Nina vẫn cứng rắn: Không, cháu về đây! Khi nhìn thấy Daddy nhún vai, lắc đầu nhìn tớ rồi mở cửa cho Nina, tớ hiểu thế là hết, Nina sẽ về, sẽ không có ai chơi trò mẹ con với búp bê cùng tớ nữa, sẽ không có ai chơi trò đuổi bắt trong lều với tớ nữa (đừng có bảo tớ chơi với thằng cu Muống nhé, nó cứ bò thế thì đến mùa quýt mới bắt được tớ, còn bảo tớ rượt theo nó á, tớ chạy 2 bước là túm được nó luôn rồi, còn gì là thú, huhuhuhu!).
            Tình hình trở nên căng thẳng, tớ oà khóc nhìn Nina bước chân ra khỏi cửa với dáng vẻ rất lạnh lùng. Tớ chạy theo níu áo Nina: Nâu, nâu, đừng đi, Nina đừng đi! I’m sozì, I’m xo zì, xozì, xozìiiii! Daddy bế tớ lên, hôn an ủi nhưng tớ giãy giụa thật lực, vừa giãy vừa hét to: Nina, I’m xozìiiiii! Hai bạn Mommy Daddy đã không giúp gì tớ giữ Nina lại thì chớ, lại còn đứng rơm rớm nước mắt khóc theo, thật là kì cục! Không biết có phải Daddy lo là tớ cuống quá lại đuổi theo uýnh Nina thêm phát nữa không mà ôm tớ rất chặt.  Daddy càng ôm tớ chặt, tớ càng hét to dữ dội, dù Nina đã đi về nhà và cửa đã đóng.
            Quả nhiên, tiếng tớ hét cũng có tác dụng. Chú Vin sang gõ cửa hỏi thăm tớ. Nghe Daddy kể chuyện, chú Vin chạy về nhà bế Nina sang nói chuyện thêm với tớ. Tớ nhìn thấy Nina liền khóc nấc lên, rồi liên mồm xin lỗi, bảo Nina ở lại chơi. Đến tận lúc ấy, Nina mới có vẻ động lòng. Chị ấy không đồng ý ở lại chơi nhưng lại mời tớ qua nhà chị ấy chơi. Tớ gật đầu ngay tắp lự. Ấy thế mà Daddy và chú Vin lại bảo là đã muộn rồi, thôi để hôm sau 2 chị em chơi với nhau tiếp. Giờ thì đến lượt Nina khóc lóc đòi mời tớ sang nhà bằng được. Chú Vin với Daddy nhìn nhau thở dài. Ôi, thật là một cuộc chia tay lâm li bi thiết! 

Ảnh: Tớ và Nina một chiều hè

No comments:

Post a Comment