Monday, November 19, 2012

Chocolate và việc tốt (Cuộc mặc cả bất thành)


            Chocolate với tớ thiêng liêng như một cái mề đay chứ không chỉ đơn giản là cái mẩu đen đen, vừa ngọt vừa đắng như nó vốn thế. Tớ quan niệm vậy bởi vì thực tế là, Mommy, Daddy chỉ trân trọng đặt miếng chocolate vào hai bàn tay xoè hết cỡ của tớ (bật mí: xoè tay to để nhận được miếng to nhất có thể!) khi tớ lập được chiến công nào đó. Tiện đây tớ nêu một số chiến công tớ đã lập để các bạn dễ hình dung: kiên nhẫn “tu tập” với thằng Rau Muống 1 buổi mà không đánh nó cái nào; bất chấp hiểm nguy làm điệp vụ hai mang, theo dõi và kịp thời báo cáo các hoạt động gây mất an ninh trật tự của chiến hữu Rau Muống (kiểu như cố gắng leo bám giá sách để thám hiểm và cho sách vào mồm để phi tang chứng cứ hay bò vào toilet tính leo vào bồn tắm ẩn nấp hoặc chui vào xó nhà lục thùng giấy vụn…)… Danh sách các chiến công lừng lẫy của tớ còn dài, nhưng thôi, nhắc lại làm chi, chỉ tổ càng khiến tớ thèm chocolate mà thôi…
            Hôm nay, thằng Rau Muống ngoan đột xuất, chỉ ngồi chơi đồ chơi lủm thủm một mình cả buổi mà tuyệt nhiên không bò vào các xó xỉnh thám hiểm như mọi hôm, thế là cái công việc “điệp viên” mới khởi nghiệp của tớ lại hết đường làm ăn, dĩ nhiên, chocolate cũng trở nên xa vời vợi khỏi tầm tay của tớ. Tớ bèn nghĩ cách nịnh Mommy xin chocolate. Nghĩ bụng, nhà cửa hôm nay yên ắng thế này chắc Mommy buồn lắm, phải làm gì cho không khí vui tươi lên một tí mới được. Nghĩ cái, tớ tiến hành luôn. Tớ chạy ra giật đồ chơi của thằng cu Muống, để nó bù lu bù loa lên cho vui cửa vui nhà. Lạ, cu Muống hôm nay bị giật đồ chơi cũng không thèm khóc mà chỉ lẳng lặng đi kiếm cái khác bỏ vào mồm, vừa cắn nhồm nhoàm, vừa nhìn tớ điềm nhiên rất trêu ngươi. Tớ bí quá, véo cho nó một cái vào má, thế là đúng như ý tớ, nó khóc um. Mommy đang lúi húi trong bếp chạy ra xuýt xoa thơm nó rồi lại tất bật chạy vào bếp. Cứ chạy vào chạy ra như thế, thần thái Mommy trông khác hẳn, nhanh nhẹn hoạt bát hơn hẳn lúc chỉ đứng chôn chân trong bếp. Tớ thấy thời cơ thuận lợi, bèn chạy vào bếp níu áo Mommy, thỏ thẻ bảo: Mẹ ơi, cho con sồ-cồ-la. Mommy từ chối ngay (bao giờ mà chả thế, tớ quen rồi nên không nhụt chí đâu, các bạn yên tâm!): Không, bao giờ con ngoan con mới được ăn sô-cô-la. Con vừa đánh em, hư lắm, mẹ không cho đâu. Sô-cô-la chỉ để dành cho ai ngoan, biết làm việc tốt thôi.
            A, việc tốt! Từ khoá đây rồi, cứ thế thực hiện là có chocolate thôi. Tớ không phải nghĩ ngợi gì thêm, chạy ngay ra phòng khách ôm chầm lấy thằng Rau Muống rồi thơm vào hai cái má bánh đúc của nó mấy phát chụt chụt. Thực hiện xong, tớ lại chạy vào bếp khoe với Mommy: Mẹ ơi, Phi-a kít-sờ em (Mẹ ơi, Sophia kiss em). Dù Mommy chỉ ừ hữ cho qua chuyện, tớ vẫn nghển cổ lên kiên nhẫn đợi chờ, chắc mẩm là có bận đến mấy bạn í cũng phải hiểu tớ đang trông mong phần thưởng. Sau 1 phút, mỏi cổ quá mà thấy Mommy vẫn chưa có í kiến gì thêm, tớ mạnh dạn gợi ý: Sồ-cồ-lá? Bằng cách cố tình kéo cái âm cuối cùng lên cao vút một cách cực kì gợi cảm, tớ những mong Mommy sẽ đáp ứng tức thì câu hỏi tu từ ngọt ngào của tớ. Ngờ đâu, Mommy lạnh lùng: Không, đấy không phải là ngoan, đấy là khôn thôi! Ngoan là phải yêu em, chơi với em hoà thuận suốt chứ không phải thơm em một cái là ngoan, con hiểu không? Khồng, tớ không hiểu nổi, không tài nào mà hiểu nổi. Bảo tớ làm việc tốt thì có chocolate, tớ dịu dàng với thằng cu Muống như thế, chả tốt thì là gì, thế mà nỡ nào lại “quỵt” chocolate của tớ với kiểu lí luận vòng vo như thế. Tớ không chấp nhận được. Không đời nào! Thế là tớ giở võ nhè ra. Tớ vừa khóc vừa kêu gào thảm thiết: Sồ-cồ-la, sô-cô-là, sồ-cố-láaaaaaa!
            Thằng Rau Muống nghe tớ nỉ non thì cũng khóc oà lên “hoà ca”. Ngôi nhà đang im ắng trở nên sống động hẳn. Mommy lại có cơ hội luyện cơ chân, chạy ra phòng khách dỗ dành cu Muống. Giận Mommy chạy đi dỗ thằng Rau Muống, bỏ tớ đứng trơ khấc trong bếp cùng với niềm ước ao chan đầy nước mắt – chocolate, tớ liền bám theo Mommy ra phòng khách rồi xô thằng Muống mau nước mắt ngã chổng vó xuống thảm. Chuyện này có vẻ quá sức chịu đựng của Mommy, bạn ấy sừng sộ hét lên với tớ: Sophia, thôi đi, thôi ngay đi! Ai bảo, Mommy đưa cái “ngoan” ra mặc cả với tớ làm gì, ai bảo thằng Muống khóc làm Mommy lơ là tớ và khao khát chocolate cháy bỏng của tớ, để rồi nên nỗi! Tớ muốn gào lên thật to, át cả tiếng Mommy: Ai cho tôi sồ-cồ-la, ai cho tôi làm bé ngoan?! Ai, ai, ai???
            Ngôi nhà chỉ yên tĩnh trở lại khi Mommy chìa ra một thanh chocolate ngon lành cho tớ. Tớ lau nước mắt, nhấm nháp chocolate và lần đầu tiên cảm thấy, nó đúng là có phẩm chất của một cái mề đay đích thị, nó có vị ngọt chiến công và vị đắng của nước mắt! Bảo sao mà tớ không mê cho được! Nhưng kể từ hôm ấy, Mommy không bao giờ dám đưa cái “ngoan” hay “việc tốt” ra để làm đối trọng mặc cả với chocolate nữa. Điều đó cũng có nghĩa là, kỷ nguyên mề đay chocolate hoàn toàn chấm dứt. Như thế, lại đâm khó cho tớ, vì bây giờ, để được ăn chocolate, chả có bất kì một nguyên tắc nào để tớ tuân theo và đòi hỏi nữa. Được ăn chocolate hay không, giờ đây tuỳ thuộc vào tâm trạng của Mommy, Daddy (mà các bạn biết là cái ngữ tâm trạng thường lên xuống phập phù thế nào rồi đấy), thế mới buồn chứ lị!

Ảnh: Đọc sách cho cu Muống kiếm chocolate - chuyện đã thành dĩ vãng!

Thursday, November 15, 2012

Mẹo thành người lớn/ I wanna be big right now (Cailou’s song)


             Điều làm tớ chán nhất là mọi người cứ gọi tớ là em bé và cư xử với tớ như một đứa vắt mũi chưa sạch (kì thực thì tớ chưa biết vắt mũi là gì nhưng mũi tớ luôn luôn sạch, thề!). Thế nên, cứ mỗi lần bạn Mommy, Daddy nổi hứng hoài cổ, lôi mấy cái ảnh khoả thân, mặt ngố tàu cũ mèm của tớ ra ngắm nghía, tấm tắc rồi vờ vĩnh hỏi tớ: Ai đây, con biết không? thì tớ lại phải nén tiếng thở dài, sửa soạn một bộ mặt ngơ ngác, vờ vĩnh trả lời: Baby Gây-biều! Nhẽ nào tớ lại đứng chống nạnh, giễu võ dương oai trước mặt 2 bạn ấy mà rằng: đấy không phải con nữa, đấy là em bé của bố mẹ trong quá khứ rồi! Như thế thì phũ quá, tớ không nỡ, nhưng mà cứ phải “diễn” mãi bộ mặt nai tơ ngơ ngác khiến tớ mệt. Mà hình như, vì tớ “diễn” đạt quá nên Mommy và Daddy có vẻ không hiểu ra cảm giác bực bội của tớ khi các bạn ấy cứ ngoái cổ về quá khứ, trong khi tớ đang đứng đây, nhìn thẳng vào tương lai sáng ngời tự do, tự mình được quyền quyết định và làm mọi việc.
            Tính tớ lại không thích nói nhiều. Thế là tớ quyết định sẽ minh chứng bằng hành động để 2 bạn Mommy Daddy tự hiểu ra rằng, tớ đã lớn. Tớ đã phải nỗ lực gấp đôi khi quyết chí nói chuyện với Mommy, Daddy bằng hành động chứ không phải bằng mấy câu ê a dễ làm 2 bạn ấy sốt ruột cướp lời. (à, mà không, nỗ lực gấp 3 mới đúng, vì với trí thông minh có hạn đi kèm với kiểu hoài cổ lãng mạn lạc mốt của 2 bạn này, khả năng nhận thức thực tế phải nói là cực kì kém, bực thế, tớ cứ phải hành động mệt đứt hơi!). Tớ đành tự an ủi mình trong những lần mệt sắp đứt hơi ấy rằng, sau cái đận này, kiểu gì tớ cũng “khai quật” được năng khiếu làm siêu sao hành động của chính mình.
            Để được công nhận là người lớn, mẹo thứ nhất của tớ là: cư xử y như người lớn trong mọi trường hợp. Tớ quan sát thấy người lớn không có ai nhắc nhở, chỉ bảo phải làm việc này, việc kia mà họ cứ thế làm như là đã được lập trình sẵn trong đầu í. Thế là, tớ cũng bèn lập trình một số việc đơn giản cho riêng mình để thể hiện trách nhiệm cá nhân. Ví dụ, khi tớ ăn bị nghẹn hay khi tớ bị ho, thay vì khóc lóc như thằng Rau Muống, tớ bình tĩnh tự vuốt ngực mình, nói: Xôi, xôi, xôi! (Xuôi, xuôi, xuôi!). Khi tớ đang ăn bất cứ cái gì thằng cu Muống chưa được phép ăn mà nó lại mon men đến chực vồ, tớ sẽ chạy đi chỗ khác, rồi xua tay bảo: Nâu, Gây-bèo, nâu ít (No, Gabriel, no eat), cayyyy! Một lần, Daddy hắt hơi một cái suýt làm tớ văng ra khỏi cửa, như bình thường là tớ đã hoảng hồn co giò chạy lại ôm chặt Mommy, nhưng vì muốn thể hiện bản lĩnh người lớn, tớ nén sợ hãi, quay sang nhìn lom lom vào Daddy rồi ôn tồn nói: Kăm múi! (Cơm muối). Khỏi phải nói, Daddy và Mommy shock đến cỡ nào. Hai bạn í há hốc mồm nhìn tớ, rồi nhìn nhau, rồi hỏi tớ và hỏi nhau: Con học bao giờ thế nhỉ? Tớ lúc ấy đã xong được việc nhớn, việc còn lại chỉ đơn giản là giữ vẻ mặt tỉnh bơ như người lớn trước mọi thắc mắc trẻ nít của Mommy, Daddy.  Sau lần tặng cho Mommy, Daddy cú giật thột ấy, tớ chắc mẩm chỉ thêm vài ba cú như thế nữa là hai bạn í sẽ “tỉnh ngộ” mà nhìn ra núi Thái Sơn lừng lững trước mặt. Mà đúng là sau này, việc nói kăm múi hay bét-dìu (bless you) khi nghe ai đó hắt hơi đã thành phản xạ của tớ. Hồi đi nghỉ hè ở Massachusetts, có đêm, nghe tiếng thằng cu Muống ho, tớ đang nằm ngủ bỗng bật dậy như lò xo vì cứ ngỡ là nó hắt hơi. Mắt tớ vẫn nhắm tịt díp nhưng mồm tớ nói rất rành rọt: kăm múi, xong xuôi, tớ mới đổ rầm xuống giường yên tâm khò tiếp. Tớ trách nhiệm với nhân quần thế cơ mà, không cho tớ làm người lớn thì quá tiếc cho đội người lớn!
            Mẹo thứ 2 để được công nhận là người lớn: tận dụng mọi cơ hội để nói bằng giọng lưỡi của người lớn. Để thực hiện điều này, không ít lần tớ đã phải gồng mình lấy giọng bề trên để “lên lớp” cho chiến hữu Rau Muống y như cách Mommy, Daddy hay nói với tớ. Ví dụ, lúc thằng cu Muống trớ sữa, tớ vuốt ngực nó liên hồi, nói gấp: xôi, xôi, xôi! (xuôi, xuôi, xuôi!). Nếu nó không chịu ăn, tớ sẽ dụ thế này: Em ăn đi, ăn đi, cúc-kì (Em ăn đi rồi cho ăn cookies). Nếu nó mon men bò vào bếp lục lạo hoặc bò tới kệ giày tính gặm giày hay chui xuống gầm bàn nghịch ổ điện, tớ sẽ dùng hết uy lực mà thét lên: Nâu, Gây-bèo, đen-giợt (No, Gabriel, dangerous!). Dĩ nhiên, so với thằng Rau Muống, tớ “người lớn” đứt đuôi đi rồi, thế nên tớ phải khai thác tối đa mọi thời cơ để giục giã hoặc nạt nộ thằng cu Muống, nhằm biểu lộ thái độ lo lắng, có trách nhiệm như một người lớn. Nhắm vào tương quan với thằng Rau Muống, tớ hi vọng sẽ gieo thêm một mầm ý nghĩ nghiêm túc cho hai bạn Mommy và Daddy về tớ - một người… lớn!
            Thấy 2 mẹo trên vẫn không ăn thua trong việc đả thông tư tưởng cho Mommy, Daddy, tớ bèn xắn tay làm người lớn luôn, không đợi mấy bạn đầu óc chậm tiến kia công nhận nữa. Tớ xắng xở làm tất tật những việc mà một người lớn phải làm. Ví dụ: tự mặc quần áo, tự đi tất, đi giày, tự làm tất những gì tớ nghĩ tớ tự làm được (xả toilet, quét nhà, hút bụi, vứt rác, sấy tóc,…). Ngoài ra, tớ còn giúp Mommy, Daddy thêm bao nhiêu việc, với hi vọng sẽ lớn lên trong mắt 2 bạn í. Tớ giúp Mommy thay bỉm, massage, lấy khăn lau mồm cho thằng Muống. Tớ giúp Grandma tưới cây, thay ga gối. Tớ giúp Daddy lấy giày, đẩy hành lí ở sân bay…
            Tớ mà đã định giúp ai thì sẽ giúp đến cùng, cho nên, nếu ai lỡ dại làm mất việc tốt tớ định làm thì tớ cáu, đương nhiên! Tớ sẽ oặt người ra khóc lóc mè nheo, đòi người kia phải hoàn nguyên công việc cho tớ ngay lập tức. Một bận, tớ thấy thằng Rau Muống ăn cháo tèm lem thì nảy ra ý định chạy đi lấy khăn lau cho nó. Ai dè, mới nghĩ xong, chân chưa kịp chạy thì bạn Mommy cậy chân dài hơn đã nhanh nhảu lấy trước. Tớ ức vì bị ăn cắp “bản quyền” ý tưởng, lăn đùng ra khóc. Thấy bạn Mommy không tỏ vẻ hối lỗi gì, tớ bèn nổi máu hiệp sĩ, giựt phắt cái khăn, mang trả về ngăn tủ, sau đó mới nắn nót cầm lại, lon ton mang ra rồi trịnh trọng đặt vào tay Mommy. Quy trình giúp đỡ nó phải thế, không thể khác được! Thiếu khâu nào là hạ bớt uy tín của tớ khâu đấy cho nên tớ không chấp nhận bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt nào. Về khoản này, tớ thấy có khi tớ còn nêu cao trách nhiệm hơn cả mấy bạn được-nghiễm-nhiên-làm-người-lớn ấy chứ!
            Thế mà hình như, mọi nỗ lực của tớ đổ sông đổ bể cả. Mommy, Daddy vẫn không có dấu hiệu “sáng mắt sáng lòng” ra chút nào, vẫn lâu lâu lại lôi ảnh xửa xừa xưa, không răng, không tóc, đầu trọc lóc của tớ ra ngắm nghía say mê, cứ như chỉ mong thời gian quay ngược để tớ cứ bé thế mãi í. Đến nước này thì tớ phải đi nước cờ cao hơn. Theo lời Mommy, Daddy dặn, tớ thường nói cảm ơn mỗi khi ai đó giúp tớ cái gì. Nhưng từ cách đây mấy tuần, tớ đã tự quyết định rằng, ngay cả mỗi lần Mommy, Daddy nhờ tớ làm việc gì đó, tớ cũng sẽ lịch sự nói: canh-kiều (thank you). Quả nhiên, hai bạn í đã giật mình thêm cái nữa khi nghe tớ nói thế, nhưng có vẻ như, mọi chuyện vẫn chỉ dừng lại ở những cái giật mình, chưa thể tiến xa hơn. Có khi, tớ lại đổi chiến thuật, tạm sử dụng mấy cái giật mình của Mommy Daddy làm chứng nhận người lớn vậy! AQ tí để còn có động lực mà phấn đấu chứ chờ 2 bạn kia bỗng nhiên sáng dạ ra thì mòn mỏi lắm cơ!

Ảnh: Tớ massage cho thằng Rau Muống, đảm đang chưa?


Monday, November 12, 2012

Sách, chàng và nàng!


            Nếu muốn nói đến cái gì đó tâm đầu ý hợp giữa chàng và nàng, sách là thứ đầu tiên nàng nghĩ đến (sách một cách chung chung nhé, chứ nội dung của sách thì nhiều khi lại là chủ đề chính của các cuộc tranh cãi giữa chàng và nàng).
            Nàng yêu chữ từ hồi chưa biết đọc và say mê đọc từ hồi biết đọc trở đi. Hồi bé, không kể cuốn sách giáo khoa lớp 1 ê a, nhà nàng chả có cái gì khác để đọc ngoài báo Nhân dân mẹ nàng mang về từ cơ quan và mấy cuốn Mac – Lenin toàn tập to uỵch. Thế là cô bé con say chữ cứ thế vồ lấy báo Nhân dân với Mac – Lenin toàn tập đọc ngấu đọc nghiến, đọc với một niềm say chữ rất trong sáng cho nên vẫn hoàn toàn không hiểu tí gì về nội dung của các loại sách vở trên mãi cho đến lúc học đại học. Cũng vì ham đọc sách mà không ít nồi niêu xoong chảo, ấm điện đun nước của nhà nàng bị cháy đen thui, vì cái tội vừa nấu cơm nấu nước vừa tranh thủ đọc sách rồi mải mê với sách mà quên béng cả cơm lẫn nước. May cái là hồi đấy mẹ nàng mỗi lần xử phạt chỉ đánh 1 roi ví dụ, còn thì cho nợ chứ không thì bét đít rồi. 
           Hồi cấp 1, một lần, nàng cũng suýt bị ăn roi vì tội ham sách mà đi học quên đường về. Hồi đấy, nhà ông cậu của nàng có rất nhiều sách vở vì cậu mở một cửa hàng sách ngay trên con đường nàng đi học. Hôm đó, đi học về sớm hơn thường lệ, nàng quyết định rẽ vào nhà cậu tranh thủ xin đọc sách rồi đến giờ tan học sẽ về. Nhưng chìm đắm trong bao nhiêu là sách, nàng quên cả thời gian. Cậu thì thấy cháu mê sách quá cũng không nỡ nhắc. Thế là mẹ nàng được một phen hoảng hồn, chạy khắp nơi tìm con, lo là con lạc đi đâu hoặc ai bắt mất. Đến quá trưa, mẹ nàng mới tìm thấy nàng đang chúi mũi trong đám sách truyện ở nhà cậu. Lần ấy nàng không bị đòn có lẽ vì mẹ thấy may là nàng chỉ bị sách “bắt” chứ không phải mẹ mìn.
            Mê sách như thế nhưng đến khi gặp chàng, nàng mới hiểu thế nào là cuồng sách vở. Dù đã làm cháy kha khá nồi niêu, ấm điện của mẹ; dù đã bao lần khiến mẹ với em gái ăn cơm khê, cá cháy; dù mông với roi dâu đã là bạn thân hồi bé chỉ vì tội mải đọc quên tất thảy của nàng, niềm đam mê sách vở của nàng vẫn chưa là cái đinh gì so với chàng, vì trong một chừng mực nào đó, nàng vẫn có thể nhịn sách để làm các việc khác. Chàng thì không. Chàng sẵn sàng nhịn tất cả để có sách, kể cả nhịn cơn khó chịu hay con quái vật shopping.      
            Trong các loại shopping, chỉ có việc shopping sách vở là chàng đi không biết mệt. Hồi mới quen nhau, một trong những điểm hẹn của chàng và nàng là phố sách Đinh Lễ và mấy hiệu sách cũ trong phố cổ. Hai người hai xe, cùng xem sách rồi cùng khuân về một đống sách, rồi tạm biệt. Nghĩ lại chàng cũng khôn thật, vì khi cùng nàng đi shopping sách vở, chàng trở nên đáng yêu và cuốn hút hơn bao giờ hết, trong niềm cảm hứng bất tận với sách vở. Giờ về Mỹ, vì không có nhiều thời gian nên chàng toàn online shopping. Hầu như ngày nào chàng cũng nhận được bưu phẩm là sách, và chuyện tiền ship gấp mấy lần tiền sách là chuyện rất thường. Vợ chàng sau nhiều lần mừng hụt vì tưởng nhận được quà thì cũng mon men học shopping trên ebay và mấy cái chợ điện tử. Nàng shopping mải miết được đúng 4 ngày thì chán ngấy, và rút cục thì vẫn không hiểu tại sao mà một người ghét mua sắm như chàng lại có thể mê mẩn online shopping hàng ngày như thế. Có lẽ là vì sách quá sức hấp dẫn với chàng nên chàng bỏ qua luôn cả cái cảm giác khó chịu thường tình khi shopping. Tốn thời gian vì sách cũng có nghĩa là không tốn tí nào, với chàng. Miễn sao chàng có được sách trong tay.
            Chàng tôn thờ sách hơn tất cả. Một lần, cả nhà đi chơi khu Việt Town ở San Jose. Vừa tới nơi, trong khi vợ đang sung sướng tần ngần ngắm nhìn la liệt các bảng hiệu tiếng Việt chưa biết chọn cái nào để vào trước thì chàng đã nhanh mắt tia ngay ra cái hiệu sách, rồi tồng tộc kéo vợ con vào. Khác với vẻ sốt ruột nhịp chân, xem đồng hồ liên tục những lần đưa vợ đi shopping trước đó, lần ấy, chàng dường như quên hẳn cái gọi là thời gian. Chàng dạo đi dạo lại cái tiệm sách bé tí không dưới chục vòng, rồi đứng buôn chuyện với ông cụ bán sách người Huế mãi, mặc kệ vợ đang sốt ruột muốn đi xem bao nhiêu hàng quán bên cạnh. Cuối cùng thì chàng cũng dứt ra được cái hiệu sách với một túi sách lủng liểng, sau khi đã hẹn với ông chủ tiệm tí nữa sẽ quay lại để… mua tiếp.  Và y hẹn, sau khi tạm làm vợ thoả mãn bằng một cuộc dạo chớp nhoáng các quầy bán đồ ăn thức uống Việt Nam và một bữa cơm Huế ngon lành, chàng quay lại tiệm sách mua thêm sách, đồng thời, hối thúc vợ mua sách. Vợ chàng ngó nghiêng thấy toàn truyện chưởng với cả truyện tranh thì không mặn mà lắm, mãi mới vợt được một cuốn “cấm xuất bản ở VN” hay hay. Mua xong, thấy chàng vẫn không có dấu hiệu muốn rời tiệm sách, nàng dứt khoát dời chân đi. Thấy vợ bỏ rơi mình ở tiệm sách để sà vào hàng hoa quả mua mít, chàng có vẻ tự ái, kiểu thế hoá ra sách với anh không bằng mấy múi mít à. Nhưng vợ chàng kệ, vì nàng biết, nếu cứ chôn chân mà ngắm sách với chàng thì lát nữa thôi, nàng sẽ phải quắn đít chạy đi mua sắm những thứ nàng muốn, bởi vì chỉ cần bước ra khỏi hiệu sách, khái niệm thời gian lập tức trở về với chàng. Chàng sẽ lại lập tức hối thúc và giục giã, nhịp chân và coi giờ. Thành ra giờ nàng có mẹo này, đi mua sắm thì cứ tìm một hiệu sách mà “giam” chàng lại, rồi thì tha hồ tự do mua bán. Đến giờ về thì lại qua hiệu sách dẫn chàng ra cửa, để chàng có cơ hội tiếp cận lại với thời gian là có thể nhanh chóng tiếp tục các kế hoạch sau đó.
            Hôm ấy, đi mua sắm về, sau khi quýnh quáng vứt tạm xuống sàn nhà một đống những đồ ăn thức uống mà vợ chàng nâng niu bằng tất cả niềm hân hoan của người tìm thấy những món ăn quen thuộc quê nhà, chàng liền nắn nót sắp ngay đám sách vở mới mua lên giá sách. Sắp xong, chàng lại còn vuốt một cái rồi đứng ngắm, lịm cười sung sướng. Vợ chàng thấy thế thì bực hết sức. Thế là nàng cũng tỉ mẩn cho từng món ăn ngon lành vào tủ lạnh, xong cũng vuốt một cái, xong cũng đứng nhìn bọn bánh, giò, nem, mít, ổi… gọn ghẽ cạnh nhau trong ngăn tủ rồi cười sướng lịm dạ dày, chả kém cạnh gì ai!

Ảnh: Con gái chàng đã xuất hiện mầm mống làm cháy tuốt các thể loại xoong nồi của mẹ nó trong tương lai, ^^

Wednesday, November 7, 2012

Một cuộc đấu trí


            Một hôm, như bao hôm bình thường khác, tớ đang “rèn” thể lực cho thằng Rau Muống (bằng nhiều cách, ví dụ: nhui nó ngã dúi dụi, hoặc cắn nó, cấu nó hay đơn giản chỉ là cưỡi lên lưng nó…), bạn Mommy nhìn thấy bèn cao giọng quát: Con làm cái gì đấy, đau em! Xin lỗi em ngay! Tớ thấy tớ không có lỗi vì mục đích của tớ vô cùng trong sáng và thánh thiện, người có lỗi chính là bạn Mommy, vì bạn í mãi ko chịu hiểu mà cứ cố tình lái hành động của tớ theo hướng tiêu cực. Tớ kiên quyết không xin lỗi.
           Bạn Mommy thấy thế dịu giọng hỏi: Thế con có thương em không? Đương nhiên là tớ thương chứ, nhưng sao bạn Mommy biết rồi còn hỏi. Tớ lên cơn bướng, tớ bảo: Khồngggggg. Bạn Mommy hỏi tiếp: Thế con không thương em thì con thương ai? Tớ im lặng lì lợm quyết không khai. (Nói không phải tự cao chứ ngày xưa tớ mà đi làm cách mạng thì kiên trung phải biết!). Bạn Mommy chắc thấy tình hình căng thẳng quá nên mớm cung: Con thương mẹ không? – Không, tớ quả quyết. Bạn Mommy nén thở dài, cố lấy giọng dịu dàng hỏi tiếp: Thế con có thương bố không? Khồng! Tớ vẫn chắc nịch. Bạn Mommy bắt đầu nao núng, hỏi nhanh với giọng sốt ruột: Con thương ông không? – Không, tớ càng trả lời càng tự tin vào “phẩm chất cách mạng” của mình. Trong khi đó, bạn Mommy càng lúc càng lúng túng và có dấu hiệu thua đến đít rồi, vẫn vớt vát hỏi tiếp: Thế còn bà, con có thương bà không? – Khônggggg, tớ trả lời với vẻ lơ đãng, kiểu, đằng nào thì câu trả lời vẫn thế, dù Mommy có mớm cung kiểu gì!
            Đến lúc này thì bạn Mommy đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, cao giọng tuôn liền một mạch: Thế con có thương bà ngoại, dì Ly, chú Tuấn, em Kốc khônggggggg?Không! Không! Khồng! Giọng tớ vẫn tỉnh queo rất trêu ngươi! Đến nước này thì hình như cơn giận trong bụng Mommy sắp sôi trào và chuẩn bị kêu tuýt tuýt (như cái teapot í!), nhưng bạn í vẫn kiềm lại được và đổi giọng tưng tửng: Ô kê, thế nếu tất cả mọi người đều không thương con nữa, con nghĩ sao?  Tớ im lặng hồi lâu, cúi gằm mặt xuống giả vờ đếm hoa trên thảm. Kì thực, tớ đang suy nghĩ rất lung. Việc Mommy bỗng dưng đổi chiêu khiến khí thế ngùn ngụt của tớ hơi khựng lại tí chút, nhưng rồi tớ bình tâm lại vì biết chắc rằng, Mommy đặt câu hỏi kiểu giả thiết mang tính kích động như thế chỉ nhằm uy hiếp tinh thần đang dâng cao của tớ, chứ sự thật thì không thể có chuyện ấy. Vì nếu đúng là không ai yêu tớ nữa thì bạn Mommy còn mất công hỏi tớ làm gì, lúc đấy thì tớ phải chạy cong đít mà hỏi mọi người mới phải chứ, đúng không?

            Nghĩ thông suốt rồi, tớ ngẩng mặt lên, tự tin nói: Phi-a thương Phi-a!, không quên tặng cho Mommy một nụ cười chói sáng chiến công! Mommy tròn mắt, há hốc mồm ngạc nhiên rồi phì cười và ôm tớ vào lòng (một cách để bạn í xí xoá mọi chuyện mà ko phải công khai nói: Mẹ thua rồi), trong khi thằng Rau Muống cũng ngước nhìn tớ cười ngưỡng mộ. Thật là một cuộc chiến tâm lí cam go và tớ đã chiến thắng thật ngọt ngào!

Ảnh: Tớ đang gầm ghè luyên chưởng với thằng Rau Muống, nhưng thằng cu này nó cứ ngồi như thiền sư thế này thì khó đào tạo lắm cơ!