Thursday, October 11, 2012

Daddy đã trở thành con tin như thế nào?


Vào những bữa tớ kén ăn – nghĩa là bạn Mommy hỏi ăn cái gì cũng lắc đầu nguầy nguậy, bạn Daddy đã biến thành con tin tội nghiệp trong “bàn tay thép” của Mommy. Chuyện xảy ra thế nào, các bạn cứ đọc note sẽ rõ đầu đuôi.
Bạn Mommy và bạn Daddy đã quán triệt tinh thần dân chủ trong vấn đề ăn uống của tớ, nghĩa là tớ được phép tự chọn đồ ăn mỗi bữa. Trong ngày, nếu lúc nào tớ đói và kêu: eat, eat, hai bạn ấy sẽ mở tủ lạnh và hỏi tớ thích ăn cái gì rồi để tớ tự chỉ vào món tớ thích vào THỜI ĐIỂM ấy (nhấn mạnh thời điểm nhé, vì sở thích ăn uống của tớ thay đổi chóng hơn cả người mẫu thay áo). Trong bữa cơm, hai bạn í để tớ tự xúc ăn bằng thìa, nĩa riêng nhưng nếu tớ yêu cầu một người cụ thể trong THỜI ĐIỂM cụ thể đút cho tớ, các bạn ấy cũng ok. Nếu tớ có khó tính vòi vĩnh một lúc ba bốn cái thìa, nĩa các loại to nhỏ khác nhau thì các bạn í cũng sẵn sàng đáp ứng không một lời phàn nàn. Nếu đang ăn mà tớ đột ngột đòi thay cả cái bát/ đĩa đang dùng bằng một thứ-đột-nhiên-tớ-nhớ-đến thì các bạn í cũng mỉm cười đáp ứng. Nếu tớ chán không thích ngồi măm măm tree mà đòi ngồi ghế của người lớn thì, vào những hôm tớ kén ăn, các bạn í dù rất không bằng lòng cũng nén tiếng thở dài mà cho phép. Tóm lại, Mommy và Daddy sẵn lòng biến bữa cơm của cả nhà thành một cuộc đi lại như con thoi của cả hai bạn í – một cuộc biểu dương lực lượng và biểu dương đồ ăn đúng nghĩa đen - để phục vụ tớ một cách nhẫn nại.
Nhưng, nếu sau tất cả những nhẫn nại ấy, tớ vẫn kiên quyết nói: Nâu, nấu, nầuuuuu vàKhông, khồng, khooooooống thì tình thế thay đổi. Bạn Mommy bắt đầu thay đổi thái độ vì cho rằng tớ đang dân chủ quá trớn. Bạn ấy sẽ chọn ngay một món bất kì và buộc tớ phải ngồi lại vào măm măm tree nghiêm chỉnh để ăn. Dù tớ khóc thảm thiết thế nào, bạn í cũng mặc kệ. Dù tớ kêu gào sự trợ giúp của Daddy và mừng thầm trong bụng vì thấy mặt bạn Daddy nhăn nhó rất đau khổ khi chứng kiến sự chuyên quyền của bạn Mommy thì bạn Mommy vẫn mặc kệ. Trong khi bạn Daddy nhất mực dịu dàng cứ van nài tớ: Ăn đi con, ăn điiiii… thì bạn Mommy giữ nguyên thái độ cứng rắn. Tớ thấy vậy thì mủi lòng thương Daddy. Tớ đồng ý ăn một miếng nếu Daddy đút. Rồi lại nhem nhẻm: Done, I’m doneCất, cất đi. Bạn Mommy tinh ý nắm được thóp của tớ nên doạ: Nào, có ăn không hay là để mẹ đuổi bố ra chỗ khác để mẹ xử lí! Tớ nghe thế thì dẩu mỏ lên, lừ mắt nhìn Mommy kêu to:NâuuuuKhồnggggg…. Rồi quay sang âu yếm nhìn Daddy và há miệng thật to chờ bạn í đút cơm. Bạn Mommy bảo: thôi được, nếu ăn như thế thì sẽ cho bố ngồi đây tiếp! Tớ mồm trệu trạo nhai vẫn trề môi ra nguýt Mommy. Bạn Daddy cứ phải làm con tin trong tay Mommy như thế cho đến hết bữa cơm của tớ. Thi thoảng, khi tớ lắc đầu từ chối Daddy đút, bạn í còn khóc thút thít nói: Ôi, thương bố với, bố sắp bị đuổi đấy! Thương ghê! Tớ lại cố gắng nuốt nhanh cho xong bữa để khỏi phải chứng kiến cảnh thương tâm này. Chắc vì thế mà bạn Daddy nể tớ và càng ngưỡng mộ tớ hơn. Có hôm tớ loáng thoáng nghe Daddy quay sang bảo với Mommy: Thương nó quá, nó thực sự không muốn bố bị đuổi nên cố gắng đấy!
            May là rất thi thoảng tớ mới lên cơn kén ăn một lần, nếu không, bạn Daddy sẽ biến thành con tin suốt, có khi cái bọn nhà báo lá cải nó lại giật tít ầm ĩ trên báo chí thì rất không hay! 

Ảnh: Tớ: I'm done! sau khi đã chán chơi với sốt cà chua và xem cuộc diễu hành phục vụ của Mommy Daddy


No comments:

Post a Comment