Monday, October 29, 2012

Kẹo - thích hay không?


Tớ không thích kẹo lắm. Bạn Daddy rất ngạc nhiên về điều này vì bạn í cho rằng, đã là trẻ con thì nhất định sẽ mê đồ ngọt, vì hồi bé, bạn í cũng là chuyên gia ngốn kẹo bánh. Bạn Mommy thì lại chả ngạc nhiên lắm vì hồi bạn í bé, bạn í chả có nhiều kẹo để ăn và nếu có thì chỉ là mấy cái kẹo hoa quả dễ chảy nước ko ngon gì mấy nên bạn í ko khoái đồ ngọt là phải thôi. Tớ thì đã được thử một vài loại kẹo và bánh ngọt, đương nhiên toàn loại ngon theo khẩu vị của Mommy, Daddy nhưng tớ ko hứng thú lắm. Việc tớ thờ ơ với đồ ngọt khiến cho 2 bạn Mommy và Daddy thở phào nhẹ nhõm. Hình như cũng vì phản ứng bàng quan với kẹo của tớ mà dạo này, các bạn í nhiệt tình hơn trong việc mời tớ ăn tráng miệng. Tớ thường lịch sự le lưỡi liếm một miếng gọi là rồi lắc đầu từ chối  thẳng.  
            Tớ nói không thích kẹo tẹo nào thì kể ra cũng chưa chính xác lắm, vì tớ biết còn rất nhiều loại kẹo bánh mà tớ chưa được nếm, đặc biệt là những loại kẹo “cay” mà bạn Mommy và Daddy hay đứng ăn vội ăn vàng, ăn giấu ăn diếm trong bếp, tớ có lỡ thấy và chỉ mới nhìn chăm chú một tí chứ chưa có ý định xin xỏ gì thì các bạn í đã vừa nuốt vội vừa kêu lên: ôi, cay, cay quá! Nhưng trong số rất hạn chế các loại kẹo tớ đã từng thử, may ra, có một loại kẹo còn làm tớ hứng thú, đấy là cái kẹo ko phải để ăn mà để “uống”. Cứ hôm nào mà bạn Daddy, Mommy sờ vào trán tớ rồi sờ trán lẫn nhau rồi cãi nhau: nóng quá! Đâu, chỉ ấm thôi, sốt ko, ko sốt gì đấy, rồi bạn Daddy mặt mũi căng thẳng gọi điện liên tục cho ai đó, rồi tớ được 2 bạn í dẫn đi chơi chỗ bạn Đooc-cờ (Doctor), rồi bạn Đooc-cờ với tớ nói chuyện rất vui, rồi bạn Đooc-cờ cho tớ chơi với cái ống nghe và cái đèn soi tai, soi mồm, rồi bạn í nói toàn những chuyện khó hiểu với bạn Mommy và Daddy, rồi rất lạ là sau khi nghe những chuyện khó hiểu của bạn Đooc-cờ, mặt 2 bạn này giãn ra thư thái hẳn (nhẽ ra phải nhăn thêm mới hợp logic chứ nhỉ???)…. thì tớ vui vẻ ra về vì biết chắc thế nào cũng được “uống kẹo”. Phùuuuu, kể một hơi mệt thế!
            Mà có khi chính vì cái quá trình lắt léo, éo le tớ vừa kể trên đây dẫn đến kết quả được uống kẹo chính là nguyên nhân khiến tớ thấy hứng thú với mỗi loại kẹo này. Kẹo đấy bạn Mommy cất cẩn thận trong tủ lạnh, ở khu vực tớ cấm được mó tay vào, nên tớ càng tò mò và “ham muốn”. Hơn nữa, tớ nghiệm ra sau một vài lần “ấm đầu” là cứ hôm nào mà các sự việc trên diễn ra, tớ được 2 bạn í cưng nựng hơn hẳn ngày thường. Nhỡ tớ có buồn mồm cắn thằng Rau Muống một cái, các bạn í cũng chỉ âu yếm bảo: “Ôi, đừng làm thế con yêu, bố mẹ biết hôm nay con khó chịu, nhưng đừng cắn em nhé!”. Hoặc nhỡ tớ chán ăn, các bạn í sau những nỗ lực ko thành cũng ko cáu tớ mà chỉ nhìn tớ với một nét mặt đau khổ dịu dàng.
            Thế nên, vào những hôm - các bạn í có thể sờ trán nhau nhưng không sờ trán tớ, Daddy vẫn buôn điện thoại mà mặt không nhăn, tớ có thể đi chơi khắp mọi nơi nhưng không được đến thăm bạn Đooc-cờ và dĩ nhiên không có những giây phút vui vẻ với bạn í, nếu bạn Mommy mở tủ lạnh cho tớ chọn đồ ăn và tớ tình cờ nhìn vào khu vực cấm rồi tình cờ thấy “kẹo”, tớ sẽ ỉ ôi xin uống kẹo. Lạ cái là, nếu vào những hôm có các diễn biến tớ nóng đầu-Mommy sờ trán-Mommy Daddy cãi nhau-nhăn nhó gọi điện-thăm Đooc-cờ, vân vân…, Mommy Daddy cười “như mùa thu toả nắng” niềm nở mời mọc tớ “uống kẹo” thì vào những ngày tháng mênh mông còn lại, 2 bạn í lại trợn trừng mắt, giãy nảy lên khi tớ tỏ ý xin một ngụm “kẹo”. Tớ đã đánh dấu những nghi vấn về cách cư xử lạ lùng này của 2 bạn Daddy và Mommy vào danh sách những việc cần điều tra. Các bạn cứ chờ đấy, với tốc độ uống sữa và ăn cơm hiện nay, tớ tin, không bao lâu nữa tớ sẽ khám phá ra sự thật. Lúc đó, hi vọng, tớ sẽ giành lại chủ quyền với các lọ kẹo của tớ trong khu cấm của cái tủ lạnh.

Ảnh: Tớ chén chocolate. À, mà với tớ, Chocolate vượt ra ngoài phạm trù của đồ ngọt và chuyện ăn uống thường tình nhé! Bạn Mommy đồng quan điểm với tớ trong chuyện này nên luôn trữ sẵn chocolate trong nhà, để chén vào những lúc buồn. Bạn í có thể chén chocolate vào buổi sáng, lúc mới ngủ dậy bụng đang réo vang, hoặc vào buổi tối khuya, lúc buồn tình nhạt miệng. Có lần, bạn Daddy có í kiến với bạn Mommy về vấn đề này, bạn Mommy tỉnh bơ bảo: “Em thấy chạ sao, em có béo như ai kia đâu mà lo!”. Thế là bạn Daddy hầm hầm nín thinh ko nói gì thêm. À, nhân tiện, các bạn có biết cái bạn “ai kia” đấy ko? Tớ nghĩ mãi ko ra nên lại đành đánh dấu để mai sau điều tra. Nếu bạn nào biết và tiết lộ cho tớ thì tớ hứa, lần sau được uống “kẹo”, tớ sẽ nhường một nửa tiêu chuẩn của tớ, okay?! 



Friday, October 19, 2012

Chàng Voi đi chợ


Hôm nọ nấu phở, vợ chàng như thường lệ, cứ đến phút cuối lại “thôi chết, em quên” và nhờ chàng chạy ra chợ mua chanh. Chàng, “ngoan” hơn lệ thường ồ kế rất lẹ, chắc được mùi nước phở thơm nức trên bếp tiếp sức! 10 phút sau, chàng về nhà, hăm hở giơ lên một túi chanh to đùng, nháy mắt với vợ vui vẻ chờ đợi ngợi khen. Thấy mặt vợ thuỗn ra, chàng bèn kể lể chiến tích: đây nhé, anh mua cả quả lemon và quả lime. Quả chanh (lemon) anh cũng mua mấy loại đây này, em muốn loại nào có ngay loại đấy! Vợ chàng ngao ngán nhìn chục quả chanh các loại to đùng vì biết sẽ phải vắt óc nghĩ xem sắp xếp tủ lạnh thế nào cho đủ chỗ chứa chanh là 1, sắp tới ăn món gì cho hết chanh là 2…
            Vợ chàng toan phàn nàn sao mua lắm chanh thế, nhưng kịp “phanh gấp” bằng một cái thở dài đánh thượt. Ai bảo vợ chàng đoảng vị hay quên, đã thế lại cứ toàn quên vào phút cuối nên chả bao giờ có thời gian mà dặn dò chàng mua loại nào và bao nhiêu! Rút kinh nghiệm những lần trước (vợ nhờ đi mua rau mùi ta thì chàng mua ngay mùi tây hoặc lần khác, vợ nhờ mua mấy củ hành khô thì chàng lại tha về mấy củ hành tây to vật…), lần này, chàng quyết định mua tất tật các loại chanh phòng trường hợp vợ bắt chạy ra chợ thêm lần nữa. Đã tiên liệu đến thế rồi mà vợ chàng lại còn vặn vẹo thì chàng chỉ còn nước chuyển hộ khẩu vào chợ mà ở thôi.  Vợ chàng hình như đoán được í nghĩ “tiêu cực” ấy cho nên nào dám hó hé thở than. Vừa hôm qua, vợ chàng nhờ chàng mua hộ ít thịt bò để về làm bò khô nhằm tiêu thụ chanh cho nhanh, chàng lại “bổn cũ soạn lại”, vác về ba bốn loại khác nhau. Vợ chàng sau rất nhiều lần nén thở dài thì đã biết cách nở nụ cười tươi cảm ơn chồng dù chàng có khuân cả siêu thị về nhà chỉ nhằm đáp ứng đúng một đề nghị nhỏ nhoi của vợ. Nghĩ theo cách lãng mạn thì việc ấy cũng kiểu như các hiệp khách ngày xưa, để tìm cho ra cái trâm cài đầu của tình nhân đánh rơi trong rừng rậm, các chàng sẵn sàng đốn tiệt cả rừng cây. (Hừm, so sánh như này chính ra hơi thiệt cho chàng, vì các hiệp khách xưa chỉ chăm chắm vào người tình mà làm hại môi trường, trong khi, chàng – dù nhiệt thành giúp vợ vẫn có ý thức thúc đẩy nền kinh tế đang trì trệ hiện thời, ^^)
            Để hiểu ra bao nhiêu phẩm chất tốt đẹp của chàng sau những lần giúp vợ đi chợ, vợ chàng đã phải thở dài kha khá. Nhờ được rèn luyện mà cái môn thở dài của nàng ấy giờ sắp đạt đến trình độ nghệ thuật, rất luyến láy, uyển chuyển gần như thơ và nhạc. Bí kíp là lấy hơi thật sâu, nén hơi thật chặt và trút… thở từ từ.  

Ảnh: Món bò khô tự chế biến - cách để tiêu thụ nhanh đống chanh trong tủ lạnh! Chàng mà biết nguyên do vợ thức khuya làm bò khô thì có khi lại xung phong đi chợ suốt ngày, :))


Thursday, October 11, 2012

Daddy đã trở thành con tin như thế nào?


Vào những bữa tớ kén ăn – nghĩa là bạn Mommy hỏi ăn cái gì cũng lắc đầu nguầy nguậy, bạn Daddy đã biến thành con tin tội nghiệp trong “bàn tay thép” của Mommy. Chuyện xảy ra thế nào, các bạn cứ đọc note sẽ rõ đầu đuôi.
Bạn Mommy và bạn Daddy đã quán triệt tinh thần dân chủ trong vấn đề ăn uống của tớ, nghĩa là tớ được phép tự chọn đồ ăn mỗi bữa. Trong ngày, nếu lúc nào tớ đói và kêu: eat, eat, hai bạn ấy sẽ mở tủ lạnh và hỏi tớ thích ăn cái gì rồi để tớ tự chỉ vào món tớ thích vào THỜI ĐIỂM ấy (nhấn mạnh thời điểm nhé, vì sở thích ăn uống của tớ thay đổi chóng hơn cả người mẫu thay áo). Trong bữa cơm, hai bạn í để tớ tự xúc ăn bằng thìa, nĩa riêng nhưng nếu tớ yêu cầu một người cụ thể trong THỜI ĐIỂM cụ thể đút cho tớ, các bạn ấy cũng ok. Nếu tớ có khó tính vòi vĩnh một lúc ba bốn cái thìa, nĩa các loại to nhỏ khác nhau thì các bạn í cũng sẵn sàng đáp ứng không một lời phàn nàn. Nếu đang ăn mà tớ đột ngột đòi thay cả cái bát/ đĩa đang dùng bằng một thứ-đột-nhiên-tớ-nhớ-đến thì các bạn í cũng mỉm cười đáp ứng. Nếu tớ chán không thích ngồi măm măm tree mà đòi ngồi ghế của người lớn thì, vào những hôm tớ kén ăn, các bạn í dù rất không bằng lòng cũng nén tiếng thở dài mà cho phép. Tóm lại, Mommy và Daddy sẵn lòng biến bữa cơm của cả nhà thành một cuộc đi lại như con thoi của cả hai bạn í – một cuộc biểu dương lực lượng và biểu dương đồ ăn đúng nghĩa đen - để phục vụ tớ một cách nhẫn nại.
Nhưng, nếu sau tất cả những nhẫn nại ấy, tớ vẫn kiên quyết nói: Nâu, nấu, nầuuuuu vàKhông, khồng, khooooooống thì tình thế thay đổi. Bạn Mommy bắt đầu thay đổi thái độ vì cho rằng tớ đang dân chủ quá trớn. Bạn ấy sẽ chọn ngay một món bất kì và buộc tớ phải ngồi lại vào măm măm tree nghiêm chỉnh để ăn. Dù tớ khóc thảm thiết thế nào, bạn í cũng mặc kệ. Dù tớ kêu gào sự trợ giúp của Daddy và mừng thầm trong bụng vì thấy mặt bạn Daddy nhăn nhó rất đau khổ khi chứng kiến sự chuyên quyền của bạn Mommy thì bạn Mommy vẫn mặc kệ. Trong khi bạn Daddy nhất mực dịu dàng cứ van nài tớ: Ăn đi con, ăn điiiii… thì bạn Mommy giữ nguyên thái độ cứng rắn. Tớ thấy vậy thì mủi lòng thương Daddy. Tớ đồng ý ăn một miếng nếu Daddy đút. Rồi lại nhem nhẻm: Done, I’m doneCất, cất đi. Bạn Mommy tinh ý nắm được thóp của tớ nên doạ: Nào, có ăn không hay là để mẹ đuổi bố ra chỗ khác để mẹ xử lí! Tớ nghe thế thì dẩu mỏ lên, lừ mắt nhìn Mommy kêu to:NâuuuuKhồnggggg…. Rồi quay sang âu yếm nhìn Daddy và há miệng thật to chờ bạn í đút cơm. Bạn Mommy bảo: thôi được, nếu ăn như thế thì sẽ cho bố ngồi đây tiếp! Tớ mồm trệu trạo nhai vẫn trề môi ra nguýt Mommy. Bạn Daddy cứ phải làm con tin trong tay Mommy như thế cho đến hết bữa cơm của tớ. Thi thoảng, khi tớ lắc đầu từ chối Daddy đút, bạn í còn khóc thút thít nói: Ôi, thương bố với, bố sắp bị đuổi đấy! Thương ghê! Tớ lại cố gắng nuốt nhanh cho xong bữa để khỏi phải chứng kiến cảnh thương tâm này. Chắc vì thế mà bạn Daddy nể tớ và càng ngưỡng mộ tớ hơn. Có hôm tớ loáng thoáng nghe Daddy quay sang bảo với Mommy: Thương nó quá, nó thực sự không muốn bố bị đuổi nên cố gắng đấy!
            May là rất thi thoảng tớ mới lên cơn kén ăn một lần, nếu không, bạn Daddy sẽ biến thành con tin suốt, có khi cái bọn nhà báo lá cải nó lại giật tít ầm ĩ trên báo chí thì rất không hay! 

Ảnh: Tớ: I'm done! sau khi đã chán chơi với sốt cà chua và xem cuộc diễu hành phục vụ của Mommy Daddy