Từ hồi thằng Rau Muống bỗng dưng xuất hiện và cứ quấn lấy bạn Mommy như hình với bóng, bạn Daddy nghiễm nhiên trở thành quản lí chính của tớ. Bạn ấy tắm cho tớ, đọc sách và dỗ tớ ngủ. Chúng tớ rất hợp cạ và tớ bắt đầu thích thú với sự thay đổi vị trí đột ngột của Mommy và Daddy, dù thỉnh thoảng tớ vẫn thấy thương bạn Mommy khi bạn ấy đứng nhìn bọn tớ thở dài, tặc lưỡi (chắc tiếc “chân” trợ lí chính!).
Bạn Mommy tiếc cũng đúng, vì tớ với Daddy toàn bày ra trò hay. Bạn Daddy gọi cái ghế ngồi ăn cơm của tớ là măm măm tree, cứ đến giờ cơm là bạn í lại bế thốc tớ lên vừa đặt vào ghế vừa líu lo: măm măm trì, mằm mằm tríiiiii. Thế nên tớ lúc nào cũng có một khởi đầu vui vẻ cho bữa tối. Thay bỉm cho tớ xong mà tớ ko chịu mặc quần, Daddy chơi trò rượt đuổi với tớ 1 lúc thì chán bèn chụp luôn cái quần của tớ lên đầu, để 2 cái ống quần lòng thòng 2 bên tai, toe toét bảo: I am a pants monster! Tớ đang chạy trốn trông thấy thế thì đứng cười ngặt nghẽo. Nghiêm nghị như bạn Mommy mà cũng phải mắm môi mắm lợi nén tiếng thở dài mà cười.
Bạn Daddy thường cho tớ vầy nước thoả thích trong bồn tắm nên cứ hễ tắm cho tớ xong – tớ quần áo xinh đẹp thì bạn Daddy lại ướt nhẹp từ đầu đến chân, trông rất cool! Thế là bạn Mommy lại nhìn Daddy thở dài (ghen tị!).
Tớ ăn cơm xong, quần áo chi chit cơm rơi vãi, bạn Daddy nhìn tớ cười ha ha bảo: con ngoan thế, ăn ít để nhường cơm cho mấy bạn áo quần. Tớ nghe thế thì cười nhoẻn, thò tay nhặt cơm trên quần cho ngay vào mồm vì tớ cũng không định “từ thiện” nhiều thế, chẳng qua là tay cầm thìa đang lóng ngóng. Trong lúc bạn Mommy vừa luôn tay nhặt tranh cơm trên áo quần tớ vừa nhắc nhở: “Con đừng ăn cơm dính trên quần áo, bẩn!” thì bạn Daddy xông ngay đến hăng hái miệng nói tay bốc: “ừ, đúng đúng, con đừng ăn, để bố”! Rồi bạn ấy cho cơm vừa nhặt trên quần áo tớ vào mồm nhai ngon lành. Thế là bạn Mommy lại nhìn bạn Daddy thở dài (tiếc rẻ!).
Lúc khác, tớ ngồi ăn snack trên thảm và (đương nhiên) làm vương vãi khắp nơi. Bạn Daddy hốt hoảng vừa nhặt lấy nhặt để vừa kêu cứu: Em, em, lấy hộ anh cái khăn và cái túi đựng rác, con làm bẩn hết rồi! Bạn Mommy vừa chạy đến nơi đã thấy bạn Daddy trong lúc cuống đã có giải pháp khắc phục tức thời mà khỏi cần đến túi đựng rác. Đấy là giải pháp: nhặt và cho luôn vào mồm, đỡ phí công đi vứt! Bạn Mommy thấy thế lại xuôi tay, thở dài (lần này thì không hiểu tiếc cái gì, chả nhẽ tiếc công cầm nylon đựng rác chạy ra???)
Tớ đoán là càng ngày bạn Mommy càng tiếc nuối vì thấy bạn ấy hay thở dài hơn (khổ thân ghê!!).
Ảnh: Ở phòng khám nhi khoa, tớ mời bạn Daddy ngồi xuống cái ghế sofa dành cho các em bé. Bạn í sung sướng ngồi cái phịch! Bạn Mommy lại thở dài (lo là cái ghế bục luôn!)

No comments:
Post a Comment