Wednesday, May 30, 2012

Daddy nhà tớ (3)


Hồi Daddy mới “tiếp quản” nhiệm vụ trợ lí chính, bạn ấy lóng ngóng lắm. Để dỗ tớ đi ngủ, bạn ấy phải mất cả buổi tối, nào là đọc truyện, nào là đóng kịch với mấy bạn thú bông, nào là hát ru. Tớ thì nghiện các trò của bạn í nên tớ cũng giở hết chiêu trò để kéo dài càng lâu càng tốt. Ví dụ hễ thấy bạn ấy gấp sách lại thì tớ đi lấy ngay quyển sách khác. Hễ thấy Daddy bảo tắt đèn nhé thì tớ sẽ đòi uống nước. Hễ Daddy nghiêm giọng bảo đi ngủ thôi thì tớ sẽ mềm giọng chỉ bình nước nói: more! Tớ cứ more cho đến lúc bạn í hết kiên nhẫn, tắt phụt cái đèn thì tớ lăn quay ra khóc và ỉ ôi đòi Mommy. Đây mới là thời điểm gay cấn. Tớ và bạn Daddy đều đã mệt lả cả người vì phải giở đủ chiêu trò để điều khiển cuộc chơi theo ý mình. Tớ kiên cường hét váng nhà, bạn Daddy khôn khéo dùng chiêu “lấy nhu thắng cương”, một điều bố xin, hai điều bố xin. Tớ chạy ra cửa đập ầm ầm, Daddy chạy lại bế tớ lên nói: bố xin! Tớ giãy giụa gào khóc, Daddy vẫn ôm chặt tớ: bố xin, bố xinnnnn! Tớ không chịu thay bỉm trước khi ngủ, Daddy sẽ chạy theo tớ khắp cả nhà, vừa chạy vừa năn nỉ: con giúp bố đi, giúp bố với! Giúpppppp! Tớ chiến đấu với tinh thần như thế được đúng 2 hôm thì mất hết cả nhuệ khí với những lời năn nỉ dịu dàng của bạn Daddy. Sau hai hôm ấy, cứ nghe bạn Daddy hô: đi ngủ thôi là tớ thơm tạm biệt bạn Mommy và thằng Rau Muống rồi thong dong theo bạn Daddy vào phòng, Daddy cool thế cơ mà, tớ thuận theo ý bạn ấy cũng phải thôi!
Nhưng chơi với Daddy cũng phải cẩn thận. Bình thường thì bạn í hay cười, hay nói, hay tấu hài cho tớ vui, nhưng cũng có lúc bạn í gầm lên làm tớ phát hoảng. Cứ lần nào tớ chạy vào bếp, Daddy cũng chạy theo mắt gườm gườm xem tớ có “thó” cái gì không. Thấy tớ cầm cái thìa chạy nhảy thì bạn ấy lao đến giật phắt lấy, miệng quát to: bố cấmmm! Tớ cứ thấy tình hình căng thẳng cái là giở võ nhè ra. Thấy tớ mếu máo thì Daddy lại ôm chầm lấy tớ nựng nịu, xin lỗi rối rít.  Cái ngưỡng tuổi “terrible twos” sắp đến với tớ, cũng có nghĩa là càng ngày tớ với bạn Daddy sẽ càng có nhiều bất đồng quan điểm. Dù thế, tớ biết, tớ càng ngày càng yêu Daddy – trợ lí đắc lực của tớ!

Ảnh: Vì bạn Daddy quá kool, tớ và thằng Rau Muống quyết định tặng bạn ấy danh hiệu Cool Dad, có huy hiệu đàng hoàng nhé! Bạn í nhận được cái này cũng ngang nhận Bắc đẩu bội tinh nên sướng lắm!


Monday, May 28, 2012

Daddy nhà tớ (2)


Để bạn Mommy bớt thở dài vì ghen tị, tớ vẫn để bạn ấy phụ trách việc ăn uống của tớ. Dĩ nhiên bạn Daddy phải trông nom thằng Rau Muống lúc Mommy và tớ ăn cơm.
Tiếng là trông Rau Muống nhưng kì thực là bạn Daddy ngồi xem kênh thể thao yêu thích trong khi thằng Sao trẻ nằm khua chân múa tay trong car seat. Hễ bạn Mommy gọi ăn cơm là Daddy lại vội vội vàng vàng bế bổng Rau Muống lên, mồm liến thoắng: anh trông con, anh trông con đấy chứ, mắt vẫn không rời khỏi cái TV. Nếu bạn Mommy lườm, bạn Daddy sẽ cười ngượng nghịu bảo: cho anh 2 phút nữa thôi, sắp hết trận rồi, sau đó ngồi vào bàn ăn một cách nhấp nhổm.
Thi thoảng, sau khi đã ngồi nghiêm ngắn ở bàn ăn, bạn ấy quay sang bạn Mommy “xin phép” rất ngoan: Em, anh xin phép đi vệ sinh nhé! Mommy đang gắp dỡ miếng thịt cho vào mồm, cằn nhằn: Thì anh cứ đi đi, sao phải báo cáo với em? Daddy vẫn chưa yên tâm: Anh đi ị đấy nhé! Đến nước này thì bạn Mommy không kiên nhẫn được nữa: Giời ạ, đang giờ ăn cơm, anh đi đi! – À, í anh là em phải trông hai đứa lâu lâu đấy! Bạn Mommy buông đũa thở dài, tớ chứng kiến hoạt cảnh ấy thì cười khoái chí. Vì thấy bạn Daddy xin phép đi vệ sinh khi vừa ngồi vào bàn ăn tối hơi nhiều, bạn Mommy sinh nghi, có hôm, bạn í theo chân Daddy ra phòng khách, bắt quả tang bạn ấy đang đứng bắt chéo chân dán mắt vào TV. Tranh thủ đến thế là cùng!
Nguyên nhân của tình cảnh oái oăm này là cái nghị quyết cứng rắn, thiếu tinh thần nhân văn của bạn Mommy: cấm vừa ăn vừa ôm bát chạy qua phòng khách xem TV.  Tớ thì tớ thương Daddy vô cùng vì tớ có chung sở thích xem TV như bạn ấy. Chương trình yêu thích của tớ là mấy cái series dành cho tuổi teen ở Disney Channel. Bạn Daddy sau khi xem cùng tớ vài lần thì cũng mê mẩn. Lắm lúc bạn ấy vừa xem vừa ngồi cười hi hi, hô hô rất nhập tâm, trong khi tớ đã hiểu quái gì đâu mà cứ phải vờ vĩnh cười theo cho có vẻ hiểu biết. Dù sao, bạn ấy cũng từng teen rồi, mà tớ thì đang vươn tới teen thôi, nên bạn í hiểu hơn tớ cũng phải, nhỉ? Tuổi tớ thì còn cố gắng hiểu được, chứ như thằng Rau Muống thì còn lâu, chỉ thương nó có lúc đang mơ màng ngủ, bạn Daddy cười váng nhà thế là nó giật mình thức giấc luôn. 

Ảnh: Những giây phút hạnh phúc tuyệt vời của chúng tớ - nằm trố mắt xem TV!

Daddy nhà tớ (1)


Từ hồi thằng Rau Muống bỗng dưng xuất hiện và cứ quấn lấy bạn Mommy như hình với bóng, bạn Daddy nghiễm nhiên trở thành quản lí chính của tớ. Bạn ấy tắm cho tớ, đọc sách và dỗ tớ ngủ. Chúng tớ rất hợp cạ và tớ bắt đầu thích thú với sự thay đổi vị trí đột ngột của Mommy và Daddy, dù thỉnh thoảng tớ vẫn thấy thương bạn Mommy khi bạn ấy đứng nhìn bọn tớ thở dài, tặc lưỡi (chắc tiếc “chân” trợ lí chính!).
Bạn Mommy tiếc cũng đúng, vì tớ với Daddy toàn bày ra  trò hay. Bạn Daddy gọi cái ghế ngồi ăn cơm của tớ là măm măm tree, cứ đến giờ cơm là bạn í lại bế thốc tớ lên vừa đặt vào ghế vừa líu lo: măm măm trì, mằm mằm tríiiiii. Thế nên tớ lúc nào cũng có một khởi đầu vui vẻ cho bữa tối. Thay bỉm cho tớ xong mà tớ ko chịu mặc quần, Daddy chơi trò rượt đuổi với tớ 1 lúc thì chán bèn chụp luôn cái quần của tớ lên đầu, để 2 cái ống quần lòng thòng 2 bên tai, toe toét bảo: I am a pants monster!  Tớ đang chạy trốn trông thấy thế thì đứng cười ngặt nghẽo. Nghiêm nghị như bạn Mommy mà cũng phải mắm môi mắm lợi nén tiếng thở dài mà cười. 
Bạn Daddy thường cho tớ vầy nước thoả thích trong bồn tắm nên cứ hễ tắm cho tớ xong – tớ quần áo xinh đẹp thì bạn Daddy lại ướt nhẹp từ đầu đến chân, trông rất cool! Thế là bạn Mommy lại nhìn Daddy thở dài (ghen tị!).
Tớ ăn cơm xong, quần áo chi chit cơm rơi vãi, bạn Daddy nhìn tớ cười ha ha bảo: con ngoan thế, ăn ít để nhường cơm cho mấy bạn áo quần. Tớ nghe thế thì cười nhoẻn, thò tay nhặt cơm trên quần cho ngay vào mồm vì tớ cũng không định “từ thiện” nhiều thế, chẳng qua là tay cầm thìa đang lóng ngóng. Trong lúc bạn Mommy vừa luôn tay nhặt tranh cơm trên áo quần tớ vừa nhắc nhở: “Con đừng ăn cơm dính trên quần áo, bẩn!” thì bạn Daddy xông ngay đến hăng hái miệng nói tay bốc: “ừ, đúng đúng, con đừng ăn, để bố”! Rồi bạn ấy cho cơm vừa nhặt trên quần áo tớ vào mồm nhai ngon lành.  Thế là bạn Mommy lại nhìn bạn Daddy thở dài (tiếc rẻ!).
Lúc khác, tớ ngồi ăn snack trên thảm và (đương nhiên) làm vương vãi khắp nơi. Bạn Daddy hốt hoảng vừa nhặt lấy nhặt để vừa kêu cứu: Em, em, lấy hộ anh cái khăn và cái túi đựng rác, con làm bẩn hết rồi! Bạn Mommy vừa chạy đến nơi đã thấy bạn Daddy trong lúc cuống đã có giải pháp khắc phục tức thời mà khỏi cần đến túi đựng rác. Đấy là giải pháp: nhặt và cho luôn vào mồm, đỡ phí công đi vứt! Bạn Mommy thấy thế lại xuôi tay, thở dài (lần này thì không hiểu tiếc cái gì, chả nhẽ tiếc công cầm nylon đựng rác chạy ra???)
Tớ đoán là càng ngày bạn Mommy càng tiếc nuối vì thấy bạn ấy hay thở dài hơn (khổ thân ghê!!). 

Ảnh: Ở phòng khám nhi khoa, tớ mời bạn Daddy ngồi xuống cái ghế sofa dành cho các em bé. Bạn í sung sướng ngồi cái phịch! Bạn Mommy lại thở dài (lo là cái ghế bục luôn!)


Friday, May 25, 2012

Phục trang của tớ!


Đấy, khổ không, có mỗi cái chuyện tớ mặc màu gì thôi mà bạn Mommy với bạn Daddy cũng có thể đôi co hết ngày này qua tháng nọ.
Chuyện là thế này, bạn Daddy chúa ghét khi người ta mặc định rằng: con gái thì phải mặc màu hồng còn con trai thì màu xanh! Bạn Mommy đồng quan điểm với bạn Daddy về điều này, chả thế mà hồi tớ còn trong bụng, bạn í đi mua sắm cho tớ thì mua cả hồng lẫn xanh, người bán hàng lại hỏi: Chị sinh đôi 1 trai 1 gái à? Ngao ngán, xã hội này máy móc đến nỗi màu sắc quần áo cho con nít cũng bị quy định.
2 bạn đồng quan điểm thế thì sao mà phải cãi nhau. Chỉ vì thế này, cứ khi nào thấy bạn Mommy đem váy hồng ra mặc cho tớ thì bạn Daddy lại ngấm nguýt, còn khi nào bạn Mommy cho tớ mặc những màu trung tính kiểu Tomboy thì bạn Daddy tỏ vẻ sướng vui ra mặt. Bạn Mommy hỏi: có nhất thiết phải “nâng quan điểm” đến mức như thế không? Kiểu cực đoan của bạn Daddy sẽ tạo ra một thái cực khác về quan điểm màu sắc và giới tính. Đã đành, bạn Daddy không thích tớ trông nữ tính quá, nhưng sao lại cứ phải tẩy chay màu hồng, nó có tội tình gì đâu? Quan điểm của bạn Mommy là cho tớ mặc đủ loại sắc màu, miễn trông tớ lúc nào cũng tươi tắn là được! Nhưng vì thấy bạn Daddy cực đoan với màu hồng nên thỉnh thoảng, bạn Mommy lại cố tình mua một món đồ màu hồng cho tớ rồi khoe với bạn Daddy, để lại thấy cái mặt dài như cái bơm của bạn í. Các bạn í cứ trẻ con thế này thì tớ phân xử làm sao?
Bạn Grandma thì cưng bạn Daddy lắm - ngôi sao một thời mà, cho nên rất phục tùng quan điểm màu sắc của bạn í. Mỗi lần đi shopping với bạn Mommy, hễ thấy bạn Mommy chọn đồ màu hồng cho tớ là Grandma lại nhắc nhở về quan điểm của bạn Daddy, nhưng bạn Mommy chỉ cười rồi bảo: Cái này phải màu hồng mới đẹp, xong thì nhanh nhảu nhặt luôn!
Một lần, thấy tớ bận đồ màu hồng, bạn Daddy thở dài đánh thượt một cái rồi quay sang Grandma nói rất to: Ước gì khi Sophia đến tuổi tự chọn đồ, nó sẽ chọn theo gu mà con thích, lúc đó, có người buồn lắm đây! Nói xong, bạn í quay sang bạn Mommy cười đầy ngụ ý. Lúc đó, tớ nghĩ, biết đâu, sau này, tớ sẽ chọn ăn mặc theo gu mà cả bạn Mommy và Daddy đều phải choáng váng. Biết đâu đấy!
Dù sao, trong việc chọn đồ cho tớ bây giờ, lợi thế vẫn thuộc về bạn Mommy! 

Ảnh: Tớ hồng cả "cây"


Tuesday, May 22, 2012

Trích trang nhật kí cuối cùng của những năm tháng 20...


22.5.2012
Sáng. Đang ngủ thì giật mình tỉnh giấc vì nghe tiếng điện thoại rung. Nàng rón rén bước xuống giường, sợ thằng Rau Muống thức giấc. Cuộc gọi nhỡ của bà chị họ ở VN, tiếc quá, không nghe kịp! Thầm cảm ơn vì chị đã nhớ tới ngày sinh nhật của nàng giữa bao nhiêu lo toan của cuộc sống. Đang tính gọi lại cho chị thì nghe tiếng con gái gọi líu lo ngoài cửa như thường lệ. Cà Kiu chạy ào vào giường, cười ríu ran và nói: Happy, happy! Vậy là vì ngày sinh nhật của nàng, con gái học thêm được 1 từ mới: happy. Còn nàng, nàng đã học thêm được nhiều nét nghĩa của từ happy khi nhìn khuôn mặt rạng ngời của con gái và cái miệng vừa chóp chép vừa cười mơ sữa của con trai. À, dĩ nhiên là cả từ nụ hôn lởm chởm râu ria và lời thì thầm: Happy birthday, honey! của chồng nữa.
            Suốt mấy tiếng đầu giờ sáng, nàng vừa cho con ăn sáng, vừa chuẩn bị bữa trưa cho con lại vừa lăm lăm cái điện thoại check tin nhắn, cuộc gọi chúc mừng sinh nhật tới tấp được gửi tới. Vừa Skype với mẹ được 1 lúc thì mạng nghẽn, lại quay qua nhận phone của ông bạn thân ở VN. Cứ buôn chuyện với mỗi người được 1 tí lại ngưng để tiếp cuộc gọi khác. Đến lúc nói chuyện với em gái thì câu đầu tiên nhận được là: khiếp, sao mà máy chị bận suốt thế??? :D
            Cứ lấn bấn với phone, mail, messages hết cả buổi sáng. Berkeley hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, không ra đường thì phí. Nghĩ vậy, nàng quyết định địu con đi bát phố, tiện thể ghé qua chợ ngó nghiêng. Hura, có mít! Trời đúng là chiều lòng người. Nàng mua ngay 1 miếng mít to đùng, hăm hở về nhà tách múi và …”chiến”! Xong xuôi, nàng lại nấu 1 nồi chè to vừa để tự mừng sinh nhật mình, vừa để mang sang cho mấy nhà hàng xóm. Hàng xóm toàn người ăn chay nên muốn share đồ ăn thì chỉ có mấy món dessert là tiện nhất. Bố mẹ chồng gửi e-card từ sáng, chiều lại gọi điện nhưng nàng bị nhỡ. Hai cụ giọng khản đặc (vì ốm) vẫn hát Happy birthday vang rền gửi cho nàng qua voice mail. Hát xong thì các cụ lại sorry vì giọng tệ quá. Thương!
            Cuối giờ chiều, chồng về sớm hơn thường lệ bảo nàng chuẩn bị để đi ăn tối. Chàng tiết lộ đã lên kế hoạch để 2 vợ chồng đi chơi riêng với nhau mừng sinh nhật vợ. Cô nanny đồng ý trông nom cả 2 nhóc thêm mấy tiếng đồng hồ cho vợ chồng nàng có thời gian thảnh thơi thưởng thức bữa tối cùng nhau như thời son rỗi. Chồng đang quần jean, áo phông, giày thể thao định ra xe, nhưng thấy vợ xúng xính váy áo thì vừa làm bộ giật mình:Ối, xinh thế! vừa ba chân bốn cẳng chạy vào thay quần áo, đi giày tây. Có thế thôi mà nàng cũng vui, vì với chàng, thời trang thường là từ cuối cùng trong từ điển. Cứ ngỡ con gái sẽ khóc mếu đòi theo bố mẹ, ai ngờ, thấy bố mẹ hôn tạm biệt, Cà Kiu tỉnh bơ: Bye bye! Nhưng cũng nhờ thế mà nàng và chồng cảm thấy bớt lo lắng khi lần đầu tiên đi ăn tối riêng sau gần 2 năm.
            Bữa tối tuyệt vời ở downtown Berkeley bắt đầu sớm hơn bình thường, khi nắng còn vàng óng trên phố. Chàng đặt chỗ trước cho 2 người ở một góc ngồi đẹp. Hai vợ chồng vừa ngồi cụng ly chờ món, vừa nói đủ thứ chuyện trên đời. Đồ ăn quá tuyệt và nàng chén hết nhẵn (điều mà nàng hiếm khi làm được khi đi ăn hàng, nhất là ăn ở nhà hàng Mỹ). Nàng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi thì bồi bàn đưa thực đơn tráng miệng. Chồng hỏi: em muốn ăn gì nào? Nàng: kem, kem! 2 vợ chồng quyết định share món sea salt ice cream. Cô bồi bàn vừa đi, chồng cũng vội vàng đứng dậy bảo: Anh đi vệ sinh nhé! Trời ơi, đúng là thói quen, nãy giờ uống được ly bia chứ mấy, nàng cười thầm trong bụng. Nàng ngồi lơ đãng nhìn ra phố trong lúc chờ chồng, thấy như thế tất cả niềm vui trong lòng đang thắp nắng ngoài kia. Chồng quay trở lại bàn bảo phía bên kia phố có hiệu sách, tí nữa, nếu em thích thì 2 vợ chồng ghé qua xem. Thế thì còn gì bằng, nàng gật ngay tắp lự. Đang nhâm nhi nốt ly sparkling, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng cô bồi bàn: Happy birthday! Chồng cũng tiếp lời: Mừng sinh nhật em! Trên tay cô bồi bàn là một cái bánh nhỏ và 1 cây nến nhỏ. Ôi, nhớ làm sao cái bánh nhỏ và cây nến nhỏ như thế này mấy năm về trước ở Hà Nội. Nàng nhìn chồng cảm động rồi nhiệt tình… xực! Bánh socola yêu thích, có thêm vị của chanh.
            Thật ra chàng không phải là người khéo bày trò, vì năm nào, kịch bản cũng là như thế. Có điều, nàng là người dễ bị đưa vào tròng trong 1 số trường hợp, thế nên sinh nhật nào cũng thấy bất ngờ vì những chiêu cũ kĩ của chồng. Tưởng thế là hết phim, ai dè, đang ăn dở cái bánh, nàng thấy chồng lục lọi túi áo khoác rồi chìa ra 1 cái hộp nhỏ: Tặng em này, suýt nữa thì quên! Á à, chiêu này mới! Thảo nào lúc xuống xe, chàng bảo bỏ quên áo khoác và quay lại lấy cho bằng được, dù trời rất ấm. Món quà trong cái hộp nhỏ rất hợp ý nàng. Phố vẫn nắng. Hai vợ chồng lượn qua hiệu sách rồi về nhà. Ngồi trên xe, nàng tự ngắm mình trong gương cười hạnh phúc, còn chàng thì hát vang theo một bài hát của Rolling Stone phát trên radio.
             Cà Kiu thấy bố mẹ về thì sà vào lòng rồi hôn âu yếm. Rau Muống đang ngồi trong lòng cô Nanny trố mắt nhìn. Ngày cuối cùng của những năm tháng 20 của nàng kết thúc hoàn hảo sau khi lũ trẻ đi ngủ. Nàng có chút thời gian riêng tư ghi nhật kí.
Chào tuổi băm, nàng đã sẵn sàng dấn bước!

Bánh sinh nhật thứ hai trong lần từ biệt đầu 2, :))