Thursday, January 12, 2012

Ngôn ngữ của tớ


Cứ mỗi khi gặp tớ, mọi người hay nói chuyện với tớ y như là “biết rồi!”, kiểu thăm hỏi đủ kiểu xong đứng tần ngần chờ câu trả lời. Chờ mãi chỉ thấy tớ ngoác miệng cười mới thèm hỏi tớ mấy tuổi rồi, nghe trả lời xong thì lại ra bộ ngạc nhiên, còn non thế á, trông cứ như 2,3 tuổi. Chưa hết, mọi người cứ gặp tớ thì lại xì xồ tiếng Anh, xong thì lại hỏi: tớ nói tiếng gì? Nói thật là cứ thế này, tớ mệt! Thế nên tớ đề nghị bạn Mommy viết cái note này, nêu rõ tình hình ngôn ngữ của tớ cho các fan được rõ.
            Từ đầu tiên mà tớ nói (cách đây lâu lắm rồi, lâu đến nỗi bạn Mommy ko nhớ nổi, :D) là từ: NƯỚC. Khi tớ khát, tớ sẽ nói: nướccccccccccc, khi tớ không khát tí tẹo nào nhưng nhìn thấy cái cốc hoặc cái bình, hoặc cái lọ hoa (mà tớ cho là giống bình nước) thì tớ cũng nói: NƯỚC với một ngữ điệu rất tự tin kiểu “cái này mình biết mà!”. Sau đó thì tớ nói một loạt các từ đơn khác như: BÀ, MẸ, BỐ, BÉ, DÌ, TI, GIẦY, TẤT, QUẦN, ÁO, HÁT… Từ ghép đầu tiên mà tớ nói (cách đây tầm hơn 2 tháng) là: CHẾT CHA (thế có chết không cơ chứ, bạn Mommy tự í mở ngoặc!). Dĩ nhiên, đấy là không kể mấy từ mô phỏng tiếng các con vật như: GÂU GÂU, CÁC CÁC và từ dùng để đòi ăn tớ đã nói từ lâu lẩu lầu lâu: MĂM MĂM. Bây giờ tớ như vẹt, bố mẹ ông bà nói từ gì thì tớ bắt chước từ ấy, nhưng mà chưa thành thạo ngữ cảnh như mấy từ trên nên tớ chưa tự tin phát ngôn. Còn á, hễ cứ thấy bạn Chó (kể cả các bạn bốn chân khác giông giống) hoặc bạn Vịt nào (bất kể trên TV, trong ảnh, ngoài đường) là tớ sẽ chỉ tay bảo: Gâu gâu, các các ngay tắp lự. Hoặc mỗi sáng thức giấc, tớ mở mắt nhìn bạn Mommy gọi: Mẹ, xong thơm 1 cái cho bạn í phấn khởi rồi quay sang nhìn bạn Daddy gọi: Bố, xong lại cũng thơm 1 cái cho bạn í cười toáng lên. Mở ngoặc, theo kinh nghiệm của tớ, nịnh đầm 2 bạn này dễ ẹt, đóng ngoặc!
            Dù đang ở Mỹ và suốt ngày nghe bạn Mommy, bạn Daddy nói chuyện bằng tiếng Anh với Grandma, Grandpa, tớ vẫn tiếp tục nói tiếng Việt và chỉ nói vài từ tiếng Anh tớ thích như: BABY, UP, DOWN, HOT…. Dù tớ hiểu các bạn ấy nói gì và rất biết nghe lời nhưng tớ thích gọi Grandma là Bà và gọi Grandpa là Ông. Để chiều lòng tớ, Grandma bắt đầu học những từ tiếng Việt mà tớ biết, còn học thêm câu: “Thơm bà 1 cái”! Nhưng tớ hơi bị tinh, cứ hễ Grandma nói câu ấy là tớ cười tinh quái rồi chạy mất tiêu, làm Grandma rất thất vọng, hỏi: Tiếng Việt của mẹ tệ lắm hay sao mà ngay cả Sophia cũng biết? 2 bạn Mommy với Daddy lại phải tha hồ động viên Grandma, hihi! Còn bạn Grandpa thì lại chỉ thích học có mỗi một từ: CHẾT CHA!
            Điều mà cả bạn Mommy và Daddy chết mê chết mệt ở mỗi từ tớ nói là ngữ điệu rất riêng của tớ. Tớ gọi Bố bằng một giọng rất thơ ngây, ngọt ngào; gọi Mẹ bằng một giọng rất mạnh mẽ (vì tớ thường gọi Mẹ khi có nhu cầu cấp thiết); gọi Bà với giọng âu yếm và gọi Ông với giọng trìu mến vô cùng. Cộng thêm vào ngữ điệu rất riêng cho từng từ, tớ lại rất sở trường trong các động tác “diễn” kèm theo. Ví dụ, khi tớ nói KHÔNG thì tớ hoặc là: 1. quay ngoắt đi chỗ khác, 2. Cong cớn bĩu môi cho đến khi người ta hiểu ra là tớ vô cùng cương quyết, 3. chạy biến vào một xó; hoặc cũng có thể tớ sẽ thể hiện đồng thời 3 động tác trên (tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vấn đề được đề nghị - một cái ôm, 1 nụ hôn, một bát cháo hay một thức ăn mới nào đó). Grandma và Grandpa thì cho rằng, tớ rất có tài trong việc tạo ra giai điệu cho lời nói – đúng là fan ruột có khác, nhìn thấy cái gì của tớ cũng lung linh!!!
            Hơn tháng nữa là tớ đi nhà trẻ, bạn Daddy đã từng ra nghị quyết rằng: ở nhà tớ sẽ học nói tiếng Việt, còn ở trường tớ sẽ học nói tiếng Anh. Ban đầu (là từ khi tớ còn trong bụng í), tớ nghe lỏm thấy bạn Daddy bảo: Em sẽ nói tiếng Việt còn anh sẽ nói tiếng Anh với con mọi lúc mọi nơi. Bạn Mommy nhanh nhảu đồng ý. Vài giây sau, bạn Daddy đổi ý, bảo: Mà thôi, để anh dạy nốt tiếng Việt cho con để con có giọng Bắc chuẩn, chứ nếu không sau này nó sẽ nói giọng Nghệ. Lâu không thấy bạn Daddy nhắc lại vấn đề trên, chắc bạn í đã buông xuôi với ý nghĩ tớ sẽ là một cô nàng tóc hoe nói giọng Nghệ. Nào có hề chi, đã là Sao thì phải đặc biệt, giọng “quê choa” sẽ là độc chiêu của tớ trong tương lai! Tớ nghĩ là tớ thích giọng Nghệ, vì tớ đã mê tít trò chơi của bà ngoại từ hồi chưa “có tuổi” với mấy câu đồng dao thế này:
                        Ù ầm xay ló
                        Chó cắm mụ què
                        Mụ ngồi đầu hè
                        Mụ khóc hi hi

Tớ bĩu môi nói KHÔNG thế này này:


Tuesday, January 3, 2012

30 ngày làm dâu


Lấy chồng gần hai năm nhưng chưa một ngày thực sự làm dâu. Hồi chưa cưới và ngay cả sau khi cưới, những lần gặp bố mẹ chồng ở VN luôn trong môi trường du lịch, chỉ có ăn chơi nhảy múa chứ chả phải làm gì, thế nên ko thể coi là làm dâu thực sự được. Trước khi cưới nửa năm, sang Mỹ thăm gia đình nhà chồng tương lai 1 tháng trời, gặp gỡ họ hàng các kiểu nhưng vẫn trong vai là khách cho nên cũng chưa chạm tới cái ngưỡng làm dâu. Vì thế, 30 ngày vừa qua quả thực là những trải nghiệm quý giá.
      Vừa mới sang, con dâu đã thấy ấm lòng khi nhìn thấy bố mẹ chồng đón ở sân bay với hoa và áo ấm cho cả nhà. Về nhà, khắp nơi chí chốn đều thấy ông bà treo ảnh của con dâu, con trai và cháu. Con dâu cũng thấy choáng vì mẹ chồng đã chuẩn bị một tủ quần áo cho cả hai mẹ con, thế là đỡ phải dỡ vali lấy đồ để mặc. Mẹ chồng bảo: những đồ này mẹ mua lâu rồi, thỉnh thoảng đi đâu đó lại mua cho con, chắc bây giờ con không mặc vừa đâu, để đi mua cái khác. Xong, thấy mỗi ngày con dâu diện một thứ, mẹ chồng ngạc nhiên: con vẫn mặc vừa cơ à? Mẹ không tưởng tượng được. Rồi thì mẹ chồng vẫn cứ rủ đi shopping đều đều, thi thoảng tự bà lại mua về một cái áo cho con dâu, bảo: mẹ nghĩ màu này hợp với con! Bố chồng thì cứ ăn tối xong là đi dọn dẹp bàn ăn, không cho con dâu mó tay vào. Con dâu có tráng đĩa tí tẹo để cho vào máy rửa bát cũng chạy ra xua tay bảo: No, no, you are fired!
       Đi đâu, gặp ai, không chỉ họ hàng mà cả bạn bè của bố mẹ chồng, con dâu cũng tròn mắt ngạc nhiên khi thấy họ gọi tên mình và hỏi chuyện như đã quen biết từ lâu. Họ bảo đã nghe bố mẹ chồng kể nhiều về con dâu. Nghe thế, con dâu thấy xấu hổ thay cho cái tính lãng đãng của mình, mỗi mấy cái tên họ hàng nhớ mãi không xong. Chả nhẽ lại viết ra giấy thành cây gia phả xong đêm đêm nằm học thuộc?
        Vì bố mẹ chồng chiều chuộng quá, thành ra con dâu dù đã cố hết sức làm dâu thảo thì suốt 30 ngày, công việc cũng chỉ có thế này: dọn bàn ăn bữa tối! Nhõn 1 hôm, con dâu nấu cơm tối cho cả nhà với mấy món Việt Nam mà bố mẹ chồng cứ khen nắc nỏm rồi gặp ai cũng khoe. Bố mẹ chồng có biết đâu là con dâu thèm cơm Việt Nam quá (dù tuần nào bố mẹ chồng cũng đưa đi ăn nhà hàng VN) nên mới nằng nặc xung phong, làm bố mẹ chồng ái ngại vì: “con bận bịu với Sophia thế cơ mà….”

         Trong 30 ngày ấy, có gần 2 tuần trời chồng đi Cali tìm nhà, bố mẹ chồng càng lo lắng cho con dâu và cháu từng li từng tí. Ngày nào con dâu cũng nhận được từ mẹ chồng những mẩu giấy nhắn rất tình cảm đặt trước cửa phòng, khi bà đi ra ngoài mà không muốn gõ cửa phiền giấc ngủ của cháu. Yêu cháu vô cùng, nhưng trước khi cho cháu chơi gì, ăn gì, uống gì, ông bà cũng hỏi con dâu xem có được phép như thế hay không? Nhiều lúc, con dâu lắc đầu từ chối, ông bà vẫn vui vẻ làm theo mà không tỏ ra khó chịu. 30 ngày làm dâu, hầu như ngày nào, mẹ chồng cũng nói cảm ơn con dâu, vì đã dũng cảm đến đây làm dâu gia đình chồng, vì đã từ bỏ nhiều thứ ở quê nhà để đi xứ lạ. Lần nào, con dâu cũng bảo: con đủ dũng cảm vì con có gia đình nhỏ của con, và con biết, bố mẹ luôn làm tất cả để con thấy đây cũng là mái ấm của con. 30 làm dâu cũng là 30 ngày con dâu học được nhiều điều về tình yêu.
         Nói cho đúng ra, 30 ngày ấy là 30 ngày con dâu và bố mẹ chồng cùng tận hưởng niềm vui đoàn tụ, niềm vui được đón nhận và chia sẻ những yêu thương mới. Bố mẹ chồng làm con dâu cảm thấy, mình không hề phải “làm dâu” ngày nào!

 Lần đầu gặp bố mẹ chồng (1.2008)