Tôi yêu những vệ cỏ từ thuở thiếu thời. Những vệ cỏ ướt lầm sương sớm một thời cuốc bộ đi học trường làng. Những vệ cỏ cháy khô nắng hè thuở trốn mẹ vứt dép chạy chân trần dang nắng bắt cào cào châu chấu. Những vệ cỏ mù bụi trên cái sân vận động trước cổng trường, chiều nào học xong cũng nấn ná vài giờ đá bóng. Những vệ cỏ tuổi thiếu nữ mộng mơ sẵn sàng dừng xe đạp giữa trưa nắng chang chang trên đường đến trường để ngắm mấy bông hoa dại, rồi cùng cô bạn gái thân đặt tên cho hoa, như thể hai đứa vừa có phát hiện mới.Những vệ cỏ đã trở thành kí ức xa xăm trên mọi con đường tôi đi qua thời thơ ấu. Tôi lớn lên, hết thời chân trần, lội bộ, hết thời nghêu ngao tha thẩn đường ngang ngõ tắt. Tôi đi giày cao gót, đi xe máy, xe hơi và thảng hoặc, trong những nỗi chán chường tốc độ, tôi nhớ về những vệ cỏ thanh thản của đời tôi.
Tôi giã từ cuộc sống chóng mặt ở Hà Nội, Sài Gòn sang Mỹ. Tôi bắt đầu lại từ đầu, lại bắt đầu nhặt nhạnh vui từ vệ cỏ, trên những con đường xa quê nhà nửa vòng trái đất. Dẫu vệ cỏ nơi xứ lạ tôi qua ngập tràn hoa lá xanh tươi, chúng vẫn gợi nhắc tôi rất nhiều đến những vệ cỏ ấu thơ sực nức mùi bùn đất. Bởi tôi tin rằng, vệ cỏ ở đâu cũng nói những lời giống nhau, những lời níu chân người bước vội.
Hoa lá vẫy chào như nhắc nhủ khách bộ hành chậm bước lại, dừng mắt vài giây mà thưởng thức một niềm vui. Ngắm hoa rồi, ta mới thấm thía lẽ này: mỗi bông hoa, dẫu phai tàn trong chốc lát, vẫn nở hết mình dâng hiến cho đời sống. Vậy tại sao ta lại có thể sống thờ ơ? Tàn phai trước mắt đâu phải là cái cớ...
Một lần, vệ cỏ kể với tôi một câu chuyện xúc động. Bữa đó, không chỉ thấy hoa lá chim muông bên những vệ cỏ quen, tôi sững lại nhìn thấy một cái bàn gỗ thấp bé kê sát vệ đường. Trên cái bàn bày khung ảnh của một cụ già, mấy cái vỏ ốc, một bình hoa tươi và mấy cục đá. Tôi dừng chân ngắm nghía và đoán cái bàn ấy là góc tưởng nhớ về ai đó. Cái bàn chắc phải liên quan đến người ở trong ngôi nhà gỗ nhỏ, rủ bóng hoa ngay phía sau nó. Không phải nghi hoặc lâu, người hàng xóm của ngôi nhà gỗ thấy tôi dừng bước bèn tiến đến nói chuyện. Thì ra, đó là cái bàn tưởng niệm mà hàng xóm làm để nghĩ về cụ ông trong bức ảnh. Ông là một thầy giáo dạy tiếng Anh, vẫn chăm chỉ làm việc cho tới trước khi gặp một cơn đột quỵ và qua đời không lâu sau đó. Hai ông bà không có con cái nên sau khi ông ra đi, người vợ già sống một mình quạnh hiu. Hàng xóm thương hai cụ nên dựng góc tưởng niệm này để yên ủi cụ bà những ngày còn lại. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái bàn tưởng niệm ấy, cụ ông mới mất vài tuần. Một năm sau tôi quay lại, những món đồ đã có dấu vết mưa nắng, song vẫn ở đó, ấm tình người!
Bạn đã bao giờ nghe thấy những lời vệ cỏ, như tôi đã từng? Còn tôi, tự cảm thấy hạnh phúc và may mắn được chậm rãi sống và lắng nghe vệ cỏ. Một lần đi chơi ở San Francisco, ngồi trên xe ô tô, tôi nhìn thấy một ông già râu tóc xồm xoàm, áo quần luộm thuộm đứng bên đường cầm cái biển viết nguệch ngoạc mấy chữ: You woke up, so smile! (Bạn đã thức dậy, thế thì hãy cười đi!). Và miệng ông cười rất tươi, như thể đang làm mẫu cho cái khẩu hiệu của ông. Chắc chắn ông không làm thế để xin tiền, vì ông đứng bên một vệ cỏ cách xa đường xe chạy. Ở đó, không ô tô nào có thể dừng, dù họ có muốn cho ông tiền đi nữa. Tôi, vốn tin vào những lời vệ cỏ thì đã nghĩ rằng, ông là một hiện thân của những vệ cỏ tôi từng qua. Những vệ cỏ luôn đầy ắp suy tư và vô cùng hào phóng kể những câu chuyện của mình cho những khách bộ hành biết bước chậm.
Viết đến đây, tôi lại nhớ câu chuyện về một hình tròn hoàn hảo, cứ nghĩ mình hoàn hảo và hạnh phúc cho đến khi nó bị vỡ mất một miếng. Từ đó, nó không lăn nhanh trên đường được nữa, nó chạy chậm hơn vì hụt hẫng và khúc khuỷu do miếng vỡ mang đến. Nhưng cũng nhờ đó, nó nhìn thấy được nhiều thứ xung quanh trước đây chưa từng thấy vì lăn quá nhanh. Nó hiểu ra, lúc này, cùng với mảnh vỡ, nó mới thật là hạnh phúc!
Cũng như tôi, khi bước chậm lại trên đường, tôi luôn thấy mình là người hạnh phúc. Cảm ơn, những vệ cỏ của đời tôi!
Tôi giã từ cuộc sống chóng mặt ở Hà Nội, Sài Gòn sang Mỹ. Tôi bắt đầu lại từ đầu, lại bắt đầu nhặt nhạnh vui từ vệ cỏ, trên những con đường xa quê nhà nửa vòng trái đất. Dẫu vệ cỏ nơi xứ lạ tôi qua ngập tràn hoa lá xanh tươi, chúng vẫn gợi nhắc tôi rất nhiều đến những vệ cỏ ấu thơ sực nức mùi bùn đất. Bởi tôi tin rằng, vệ cỏ ở đâu cũng nói những lời giống nhau, những lời níu chân người bước vội.
Hoa lá vẫy chào như nhắc nhủ khách bộ hành chậm bước lại, dừng mắt vài giây mà thưởng thức một niềm vui. Ngắm hoa rồi, ta mới thấm thía lẽ này: mỗi bông hoa, dẫu phai tàn trong chốc lát, vẫn nở hết mình dâng hiến cho đời sống. Vậy tại sao ta lại có thể sống thờ ơ? Tàn phai trước mắt đâu phải là cái cớ...
Một lần, vệ cỏ kể với tôi một câu chuyện xúc động. Bữa đó, không chỉ thấy hoa lá chim muông bên những vệ cỏ quen, tôi sững lại nhìn thấy một cái bàn gỗ thấp bé kê sát vệ đường. Trên cái bàn bày khung ảnh của một cụ già, mấy cái vỏ ốc, một bình hoa tươi và mấy cục đá. Tôi dừng chân ngắm nghía và đoán cái bàn ấy là góc tưởng nhớ về ai đó. Cái bàn chắc phải liên quan đến người ở trong ngôi nhà gỗ nhỏ, rủ bóng hoa ngay phía sau nó. Không phải nghi hoặc lâu, người hàng xóm của ngôi nhà gỗ thấy tôi dừng bước bèn tiến đến nói chuyện. Thì ra, đó là cái bàn tưởng niệm mà hàng xóm làm để nghĩ về cụ ông trong bức ảnh. Ông là một thầy giáo dạy tiếng Anh, vẫn chăm chỉ làm việc cho tới trước khi gặp một cơn đột quỵ và qua đời không lâu sau đó. Hai ông bà không có con cái nên sau khi ông ra đi, người vợ già sống một mình quạnh hiu. Hàng xóm thương hai cụ nên dựng góc tưởng niệm này để yên ủi cụ bà những ngày còn lại. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái bàn tưởng niệm ấy, cụ ông mới mất vài tuần. Một năm sau tôi quay lại, những món đồ đã có dấu vết mưa nắng, song vẫn ở đó, ấm tình người!
Bạn đã bao giờ nghe thấy những lời vệ cỏ, như tôi đã từng? Còn tôi, tự cảm thấy hạnh phúc và may mắn được chậm rãi sống và lắng nghe vệ cỏ. Một lần đi chơi ở San Francisco, ngồi trên xe ô tô, tôi nhìn thấy một ông già râu tóc xồm xoàm, áo quần luộm thuộm đứng bên đường cầm cái biển viết nguệch ngoạc mấy chữ: You woke up, so smile! (Bạn đã thức dậy, thế thì hãy cười đi!). Và miệng ông cười rất tươi, như thể đang làm mẫu cho cái khẩu hiệu của ông. Chắc chắn ông không làm thế để xin tiền, vì ông đứng bên một vệ cỏ cách xa đường xe chạy. Ở đó, không ô tô nào có thể dừng, dù họ có muốn cho ông tiền đi nữa. Tôi, vốn tin vào những lời vệ cỏ thì đã nghĩ rằng, ông là một hiện thân của những vệ cỏ tôi từng qua. Những vệ cỏ luôn đầy ắp suy tư và vô cùng hào phóng kể những câu chuyện của mình cho những khách bộ hành biết bước chậm.
Viết đến đây, tôi lại nhớ câu chuyện về một hình tròn hoàn hảo, cứ nghĩ mình hoàn hảo và hạnh phúc cho đến khi nó bị vỡ mất một miếng. Từ đó, nó không lăn nhanh trên đường được nữa, nó chạy chậm hơn vì hụt hẫng và khúc khuỷu do miếng vỡ mang đến. Nhưng cũng nhờ đó, nó nhìn thấy được nhiều thứ xung quanh trước đây chưa từng thấy vì lăn quá nhanh. Nó hiểu ra, lúc này, cùng với mảnh vỡ, nó mới thật là hạnh phúc!
Cũng như tôi, khi bước chậm lại trên đường, tôi luôn thấy mình là người hạnh phúc. Cảm ơn, những vệ cỏ của đời tôi!
Ảnh: Bàn tưởng niệm cụ giáo già (sau 1 năm gặp lại, ảnh chụp ngày 27/5/2015)

No comments:
Post a Comment