Monday, December 17, 2012

Ông mãnh một răng


Thằng cu Muống vừa có cái răng đầu tiên, thật là một sự kiện trọng đại. Mommy sung sướng khoe với khắp lượt mọi người, cứ hễ nói chuyện với ai, bạn í cũng cố tình cắt ngang câu chuyện bằng một cái à ra vẻ vu vơ chỉ để nhấn nhá cho được một câu: À, quên kể, cu Muống vừa có răng nhé! Rồi thì bạn í kể lể mãi rằng thì mà là cu Muống có răng thế là rất sớm so với tớ, vì tớ mãi đến 1 tuổi mới chịu khoe cái răng đầu tiên. Bạn í cứ “hành hạ” người khác bằng chuyện cái răng cho đến khi người ta mệt mỏi quá mới vờ à cái nữa để chuyển sang chủ đề khác!
            Cu Muống hình như cũng đoán được chuyện nó có một cái răng gây cảm hứng mạnh mẽ đến thế nào cho bạn Mommy, thế nên, nó trở nên cực kì vênh váo. Bằng chứng là từ hồi có 1 cái răng, nó càng trở nên manh động và táo tợn. Tớ - từ chỗ là người dìu dắt, bảo ban nó bỗng nhiên trở thành người chạy theo trông chừng nó mệt đứt cả hơi. Các phi vụ chui gầm bàn, gầm ghế, leo giá sách, vật đèn cây… ngày càng trở nên nguy hiểm trong cách hành tung manh động của nó. Ví dụ thế này, giờ nó không chỉ chui gậm bàn ngồi cười khoái chí mà còn đột ngột đứng dậy dưới cái gậm bàn ấy, cụng đầu cái cốp, rồi cười nhăn…1 cái răng! Nó cũng không còn chui gậm ghế chỉ để nhặt đồ chơi mà còn luồn lách để đứng dậy, đẩy cái ghế đi ngao du khắp nhà. Nó còn táo tợn leo vào ngồi chồm hỗm trong cái ngăn tủ ở cái kệ TV, lục lạo băng đĩa, cứ làm như chỉ với 1 cái răng duy nhất ấy, nó trở nên có sức mạnh toàn năng. Mommy Daddy lúc nào cũng thế, thấy nó làm bất cứ cái gì (dù nguy hiểm) cũng bế bổng nó lên, rồi cười to, gọi nó là thằng bờm. Đùa chứ, hai bạn ấy thật là ngây thơ và mất cảnh giác. Tớ thì tớ đồ rằng cu Muống đã bắt đầu ý thức được về sức mạnh của mình sau khi có một cái răng. Bây giờ, cứ hở ra là nó ra sức ụi thật lực những gì có thể. Nó ủn cái ghế, ủn cái nôi, ủn cả cái bàn trang điểm của tớ đi lại như nhiên khắp nhà, nhe 1 cái răng cười ngạo nghễ.
            Chưa hết, cũng từ khi nó có một cái răng, gần như tất tật mọi đồ đạc trong nhà đều có vết răng của nó. Nó gặm từ các thể loại đồ chơi, sách vở, cho đến chân bàn, chân ghế, kệ TV, giày dép… Thấy cái gì nhỏ nhỏ vừa mồm, thằng Rau Muống mắt sáng như sao lao đến chộp lấy bỏ vào mồm nhai trèo trẹo. Thấy cái gì quá to, không chắc bỏ mồm nhai được thì nó ghè 1 cái răng oanh liệt vào gặm. Mommy Daddy cứ thấy nó gặm cái gì thì vội vội vàng vàng bắt nó nhè ra, rồi nựng nịu rằng: Ôi, thương, thương, em ngứa răng phải không em! Ôi dào, mấy bạn này cứ suy nghĩ đơn giản thế thì làm sao mà chạy theo kịp tớ và thằng Rau Muống. Tớ nói thật nhé, bọn tớ không đơn giản thế đâu. Chuyện thằng Rau Muống gặm lung tung bậy cũng chả đơn giản là vì nó ngứa răng ngứa lợi đâu, nó đang “đánh dấu” bản ngã khắp nơi nơi bằng cái răng duy nhất của nó đấy! Ghê lắm chứ đừng tưởng… Sao các bạn ấy thiếu suy nghĩ thế nhỉ, đọc mãi những truyện cướp biển một mắt ghê gớm rồi mà không suy diễn ra được là: cái ông mãnh 1 răng trong nhà tớ cũng ghê không kém, coi chừng!
            Giấc mơ làm đại tỉ chỉ để ngồi chơi xơi nước, sai vặt đàn em của tớ giờ đang đứng khép nép đâu đó không thấy ló mặt ra, chắc cũng sợ ông mãnh 1 răng nhà tớ lao ra gặm cho tơi tả. Tớ - đường đường là một ngôi sao sáng choang, giờ lại lọ mọ đuổi theo thằng cu 1 răng hét khản cổ: Nâu, Gây-biều, đen-giợt! (No, Gabriel, dangerous!). Thế có khổ tớ không? Nó mới có 1 răng mà đã thế này, nó mà có đủ cả 2 hàm thì… eo ôi, tớ không dám nghĩ tiếp. Nếu có nghĩ tiếp, tớ sẽ tưởng tượng ra cảnh nó cho cả cái nhà vào mồm nhai rau ráu mất, hic! Đoán chừng tớ lo xa, bạn Mommy bảo tớ rằng đừng lo, đến lúc nó có đủ 2 hàm, nó không còn là bây-bi nữa, nó sẽ biết làm nhiều việc thú vị hơn là leo trèo, lục lọi, gặm nhấm… Lúc đó, nó sẽ lại là đàn em ngoan ngoãn dưới trướng của tớ. Ừ, có khi Mommy đúng, vì trong truyện, cướp biển chột mắt mới đáng sợ, chứ có đủ 2 mắt thì rất nhiều khả năng lại là người hùng! Nếu đúng thế thật, tớ chỉ mong thằng cu Muống chóng đủ 2 hàm. Đến lúc ấy, có khi tớ lại có truyện võ hiệp để kể các bạn nghe, hehe!
Ảnh: Nụ cười ngạo nghễ của ông mãnh 1 răng

Hành động yêng hùng của ông mãnh 1 răng


Thursday, December 13, 2012

Cà Kiu và Nina (Một cuộc chia tay đẫm lệ)


Nina là chị bạn hàng xóm sát vách và cũng là thần tượng của tớ. Không ngày nào là tớ không nhắc đến Nina với một sự trìu mến vô bờ, thậm chí, tớ còn để ý nghe ngóng mọi động tĩnh của Nina qua bức tường chung. Hễ nghe tiếng Nina khóc là tớ dừng mọi việc đang làm dở (ăn, ị, đọc sách, chơi với thằng Rau Muống…), tròn xoe mắt nhìn vào bức tường chung rồi nói: Áu ồ, Nina khóc, thương Nina! và tớ không quên chu môi gửi vài cái hôn chụt chụt qua tường để dỗ dành Nina.
            Nina rất hay nói và nói những chuyện rất là “cực kì”, thế nên tớ mới thần tượng. Ví dụ, có lần, Nina đi ngang qua nhà tớ cùng bố mẹ chị ấy, tớ nhìn thấy Nina qua cửa sổ thì nằng nặc đòi mở cửa để chào bằng được. Nhìn thấy Nina, tớ hoan hỉ nói: Hi Nina! Lạ lùng, bình thường Nina rất vui khi gặp tớ, thế mà hôm ấy, mặt Nina cứ tỉnh bơ như không quen biết. Tớ tưởng tớ nói bé quá bèn hét lên rõ to và còn hét mấy lần với ngữ điệu thật véo von cho chắc ăn: HAI NINA, HÀI NÍNÀ, HÁI NìNÁ! Ai dè, Nina nhăn mặt bảo: Nầu, đừng hét lên như thế với chị, chị không quen ai tên Nina, vì tên chị bây giờ Jasmine. Thấy tớ bối rối một cách tội nghiệp, bạn Mommy, Daddy bèn hỏi han thêm thì được chú Vin – bố chị Nina cho biết, từ sáng hôm ấy, chị ấy đã quyết định từ bây giờ, tên chị ấy là Jasmine và yêu cầu mọi người gọi mình là Jasmine! Thế mới ngộ chứ, thế mới khiến tớ phát cuồng lên chứ, ôi Nina, í lộn, Jasmine!
            Một hôm, tớ mời chị Nina sang nhà tớ chơi. Chúng tớ chơi với nhau rất vui vẻ, mà cứ theo như lời bạn Mommy thì việc ấy đồng nghĩa với việc tớ sung sướng được “bắt chước” chị Nina chơi theo kiểu Nina. Nhà tớ sẽ đầy ắp tiếng cười như thế, nếu Nina không cố giành món đồ chơi yêu thích của tớ. Tớ giành lại không được, tức khí, đánh Nina luôn. Đánh xong, tớ cũng hơi hối hận và đang có ý chờ Nina khóc (như thằng Rau Muống vẫn thế) để tớ xin lỗi luôn một thể. Nhưng mà tớ quên mất, Nina lớn hơn tớ, thế nên Nina không thèm khóc. Nina chỉ giận và bảo rằng chị ấy không muốn chơi với tớ nữa. Tớ bị bất ngờ vì “kịch bản” thay đổi hoàn toàn so với câu chuyện hàng ngày giữa tớ và thằng Rau Muống, nghĩa là lẽ ra, Nina sẽ khóc, tớ sẽ xin lỗi rồi thơm Nina 1 cái, rồi cả bọn lại vui vẻ chơi tiếp.
            Nhìn vẻ mặt giận dữ của Nina, tớ lúng túng không biết làm gì. Bạn Mommy bèn mở đường máu cho tớ, bảo: Con sai rồi, con xin lỗi Nina đi. Tớ lần chần nhìn Nina không nói năng gì trong khi bạn Daddy tiếp tục hối thúc tớ xin lỗi. Tớ nghĩ bụng: Nina vẫn chưa khóc mà, chưa đến đoạn xin lỗi! Nhưng bạn Mommy bắt đầu giảng giải giông dài về chuyện có thể Nina sẽ “đoạn tuyệt” với tớ nếu tớ không biết nói xin lỗi, thế là tớ tặc lưỡi, miễn cưỡng bảo: I’m xozì (I’m sorry) trong khi mắt vẫn dán vào món đồ chơi “hung khí”. Nina im lặng kiêu kì, tớ thật không hiểu nổi, tớ xin lỗi rồi còn gì. Mommy nhìn tớ ôn tồn nói: Con xin lỗi Nina thì phải nhìn Nina chứ, con thấy không, Nina vẫn giận đấy! Tớ đành liếc nhanh Nina một cái rồi cúi gằm mặt nói: I’m xozì, Nìnà! Nina vẫn làm mặt giận, vừa nhăm nhăm ra cửa vừa kêu lên: Chị đi về ngay giây phút này đây! Nghĩa là chị ấy không tha thứ cho tớ. Tớ cuống lên vì sợ Nina về mất liền chạy theo bảo: Nina, đừng đi, đừng đi Nina! Trong khi tớ cuống quýt lên giữ Nina ở lại thì Mommy với Daddy cứ đứng trơ như phỗng nhìn, không mảy may giúp đỡ gì, mặc cho tớ vừa nỗ lực giữ Nina vừa nhìn cầu cứu. Cuối cùng, Daddy lại bảo: Con thử xin lỗi Nina thêm lần nữa đi, vì con đánh Nina nên chị ấy không muốn ở lại chơi với con nữa. Lần này thì tớ thực sự thành khẩn vừa mếu máo vừa nói với Nina: I am xozì, Nina, đôn-gâu! (don’t go). Nina vẫn kiên quyết phũ phàng từ chối tớ, bảo: Jason, mở cửa cho cháu ngay, cháu muốn nói chuyện với bố mẹ cháu! Daddy chắc đã nhận ra vẻ thành thực đến tội nghiệp trong lời xin lỗi của tớ nên quyết định ra tay giúp đỡ. Daddy không vội mở cửa cho Nina mà nhẹ nhàng thuyết phục: Nina, Sophia thực sự biết lỗi rồi, cháu ở lại chơi tiếp được không? Nina vẫn cứng rắn: Không, cháu về đây! Khi nhìn thấy Daddy nhún vai, lắc đầu nhìn tớ rồi mở cửa cho Nina, tớ hiểu thế là hết, Nina sẽ về, sẽ không có ai chơi trò mẹ con với búp bê cùng tớ nữa, sẽ không có ai chơi trò đuổi bắt trong lều với tớ nữa (đừng có bảo tớ chơi với thằng cu Muống nhé, nó cứ bò thế thì đến mùa quýt mới bắt được tớ, còn bảo tớ rượt theo nó á, tớ chạy 2 bước là túm được nó luôn rồi, còn gì là thú, huhuhuhu!).
            Tình hình trở nên căng thẳng, tớ oà khóc nhìn Nina bước chân ra khỏi cửa với dáng vẻ rất lạnh lùng. Tớ chạy theo níu áo Nina: Nâu, nâu, đừng đi, Nina đừng đi! I’m sozì, I’m xo zì, xozì, xozìiiii! Daddy bế tớ lên, hôn an ủi nhưng tớ giãy giụa thật lực, vừa giãy vừa hét to: Nina, I’m xozìiiiii! Hai bạn Mommy Daddy đã không giúp gì tớ giữ Nina lại thì chớ, lại còn đứng rơm rớm nước mắt khóc theo, thật là kì cục! Không biết có phải Daddy lo là tớ cuống quá lại đuổi theo uýnh Nina thêm phát nữa không mà ôm tớ rất chặt.  Daddy càng ôm tớ chặt, tớ càng hét to dữ dội, dù Nina đã đi về nhà và cửa đã đóng.
            Quả nhiên, tiếng tớ hét cũng có tác dụng. Chú Vin sang gõ cửa hỏi thăm tớ. Nghe Daddy kể chuyện, chú Vin chạy về nhà bế Nina sang nói chuyện thêm với tớ. Tớ nhìn thấy Nina liền khóc nấc lên, rồi liên mồm xin lỗi, bảo Nina ở lại chơi. Đến tận lúc ấy, Nina mới có vẻ động lòng. Chị ấy không đồng ý ở lại chơi nhưng lại mời tớ qua nhà chị ấy chơi. Tớ gật đầu ngay tắp lự. Ấy thế mà Daddy và chú Vin lại bảo là đã muộn rồi, thôi để hôm sau 2 chị em chơi với nhau tiếp. Giờ thì đến lượt Nina khóc lóc đòi mời tớ sang nhà bằng được. Chú Vin với Daddy nhìn nhau thở dài. Ôi, thật là một cuộc chia tay lâm li bi thiết! 

Ảnh: Tớ và Nina một chiều hè

Monday, December 3, 2012

Nhớ quê từ nước Mỹ "nhà quê"


Post nhân tròn 1 năm sống ở Mỹ
           Berkeley hôm nay không có nắng, một ngày âm u hiếm hoi trong suốt cả năm lịm nắng. Mây xám từ ngoài vịnh kéo vào tầng tầng lớp lớp che khuất bầu trời thẳm xanh cố hữu của Cali. Ngồi cắn miếng thịt kho tàu đăng đắng nước hàng, nghe gió thổi vi vút ngoài cửa sổ, chao ôi là nhớ những mùa trở gió ở quê hương.
            Có lẽ với những kẻ tha phương như tôi, nỗi nhớ là nỗi niềm thường trực. Dù cuộc sống xứ người với những lo toan thường nhật vẫn từng giây từng phút rượt đuổi nỗi nhớ trong tôi, dù các thiết bị công nghệ hiện đại cũng đang lừa mị tôi rằng, nỗi nhớ đâu có chỗ trong cái thế giới phẳng thông thống thông tin này, thì tôi, trong những khoảnh khắc thảng hoặc của lòng, vẫn bần thần - nhớ! Chỉ cần nhìn một mảnh sân đầy lá rụng, thấy một trời mây xám đầu đông, ngửi thấy mùi khói cơm thơm ấm hay mùi nước mắm hoi nồng của nồi cá kho…, tôi lại chùng lòng nghĩ về quê mẹ.
           Tôi không nhớ lắm thị thành, không nhớ ồn ào, khói bụi, không nhớ quán xá đông người, không nhớ đèn đuốc long lanh. Tôi nhớ quê tôi - mảnh đất miền Trung ngột nắng hè và buốt rét mưa đông, tôi nhớ sông Lam vẫn đổi dòng để bên bồi bên lở, tôi nhớ chợ phiên quê vui vẻ hỏi thăm nhau. Tôi không mấy nhớ ầm ĩ nói cười những cuộc vui tàn đêm, không nhớ những mặt người dù quen tên nhưng chỉ nhìn tôi bằng mặt nạ. Tôi nhớ cô hàng xóm nghèo sẻ chia với mẹ con tôi một bát canh mùng tơi vào bữa cơm trưa khô khát gió Lào, tôi nhớ những nụ cười chân thật, những hỏi han trìu mến trên đường đê lộng gió của những người dân quê – những người tôi chưa hề quen mặt, biết tên. Ở cách xa quê hương nửa vòng trái đất, nếu ai hỏi tôi nhớ gì, tôi bảo: chỉ nhớ QUÊ!
            Quê ấy chẳng phải thị thành khói bụi, chẳng phải những con đường chí chát tiếng còi xe, hầm hập hơi người những nút tắc giao thông. Quê ấy chẳng phải biển người vô cảm chen chúc nhau trong cuộc mưu sinh vội vã, chẳng phải đám đông quen quen chỉ nhìn nhau cười nghi hoặc và dè sẻn một câu chào. Quê ấy chẳng phải nơi tôi từng ngỡ là chốn quen thân đầm ấm để rồi giật mình nhận ra những ghẻ lạnh khó ngờ. Quê ấy – tôi nhớ quắt quay mười mấy năm rồi, những khi tôi đứng giữa đám đông mà lòng ngập hoang vu, những khi tôi trở thành khán giả bất đắc dĩ trong những trò đời mà nhân vật chỉ toàn sắm vai phản trắc. Và cả trong những lần bước hụt chân trên đường đời nhiều hố hiểm, tôi đã nhớ cồn cào quê ấy của tôi.
            Có lẽ nói cho đúng thì tôi nhớ nhà quê. Lạ lùng là, cái thứ nhà quê đang dần hiếm hoi ở quê nhà, tôi lại nhiều lần gặp lại trên đất Mỹ. Và tôi gọi đó là nước Mỹ nhà quê. Tôi càng nhớ quê quắt quay vì nước Mỹ nhà quê tôi đang sống.
            Khi một người xa lạ mỉm cười thân thiện chào tôi trên đường phố Mỹ, tôi bất giác nhớ nụ cười chân chất của những bác nông dân tôi gặp trên đường làng lấm bụi. Khi đôi vợ chồng hàng xóm người Mỹ nâng niu mấy quả trứng gà đầu tiên của lũ gà họ mới nuôi sang cho, tôi nghĩ đến bát canh mồng tơi trưa nắng ngày nào của cô hàng xóm cũ. Khi nghe bà hàng xóm già thao thao bất tuyệt về chuyện làm vườn, khi nhìn những mảnh vườn xinh xắn với muôn sắc hoa và trĩu trịt trái cây trên mọi con phố Berkeley, tôi lại nhớ về những khu vườn xanh bóng cây trong xóm cũ, lại thương mẹ tôi giờ phải mỏi chân leo sân thượng trồng rau, giữa Hà Nội chỉ mỗi người thôi đã chật lắm rồi. Khi nhìn bọn trẻ con trong khu phố kéo nhau đến nhà bà hàng xóm để thăm đàn gà bà nuôi cạnh đường ô tô chạy, tôi lại nhớ những trưa dang nắng cùng lũ bạn đi câu cào cào cho đàn gà bác hàng xóm nuôi ăn Tết. Khi một gia đình sống cùng khu phố mời mọi người cứ tự nhiên lấy chanh họ vừa mới hái trước sân nhà, tôi lại tưởng như ngửi thấy mùi thơm của quả mít bổ ra chia cả xóm ngày xưa. Khi cô bạn hàng xóm người Mỹ đi chợ tạt qua nhà chỉ để hỏi tôi muốn mua giúp gì không, tôi lại nhớ đến những mẩu giấy chi chit chữ của cô hàng xóm cũ ở quê mỗi lần tôi giúp cô đi chợ. Khi chị hàng xóm mời tất cả mọi người trong khu phố đến nhà tụ tập mỗi thứ tư hàng tuần để cùng ăn cơm tối và nói chuyện phiếm, tôi không khỏi mỉm cười nghĩ đến hội chè chát của mẹ ở quê. 
Giờ bè bạn hỏi tôi, sống ở Mỹ thế nào, đô la, xe hơi, áo quần hàng hiệu, bla, bla, bla? Tôi biết trả lời sao, vì tôi chỉ thấy mình rất nhà quênước Mỹ nhà quê. Cô hàng xóm người Mỹ hỏi tôi, chắc nhớ quê, thèm về quê lắm nhỉ? Tôi biết trả lời sao, khi quê ấy của tôi không chỉ cách xa đằng đẵng không gian mà hình như cũng bằn bặt cả phía ngược chiều thời gian mất rồi! 

Ảnh: Thu Berkeley (chụp trước cổng trường Cà Kiu)