Thursday, June 21, 2012

Sở thích của tớ (1)


Sở thích á, tớ có một lố. Toàn là những món độc đáo cả chứ không có cái nào tầm tầm đâu nhé! Vì sở thích của tớ hơi bị nhiều và cũng thay đổi nhanh chóng cả mặt nên tạm thời, tớ cứ nhờ bạn Mommy làm “sử quan” ghi chép lại mấy món cơ bản sau đây:
1. Thích đấm
Ấy khoan, khoan vội trách tớ thích bạo lực nhé, đấm là cách tớ nói từ chấm thôi mà. Tớ cực kì thích đấm khi ăn cơm, à, mà không cứ chỉ là ăn cơm, kể cả ăn pizza thì tớ cũng nhất định phải đấm. Chắc vì máu Việt trội nên tớ mê mẩn món nước chấm (nước mắm, xì dầu, nước thịt, nước sốt, thậm chí nước canh). Hễ cái gì mà chấm chấm mút mút được là tớ thích tuốt. Có một dạo, tớ cuồng đấm đến nỗi cứ vào măm măm tree là tớ phải la to: đấm, đấm!!! Mồm tớ hét, tay tớ chỉ chỉ vào mấy chai nước tuyệt hảo bạn Mommy để  rành rành ở bếp cho nên, bạn Mommy với bạn Daddy có vờ vĩnh đến đâu rồi cuối cùng cũng đành chịu thua, phải lấy cho tớ một bát nước đấm riêng. Từ độ ấy, từ chấm trở thành từ kị huý trên bàn ăn nhà tớ. Bạn Mommy, Daddy kiêng từ này giỏi đến nỗi có hẳn mấy hôm liền, tớ quên béng đi thật! Nhưng mà, mấy bạn này không được thông minh lắm nên mấy lần tớ nghe các bạn í trao đổi thế này: Ô, anh không chém à? Chém đi, chém cho ngon! Hoặc: Anh chémhộ em cái, hay là: Hôm nay không có gì để chém à em? Đại loại thế…. Các bạn í muốn kị từchấm lại nói trẹo thành chém nên sau vài cái lắng tai để ý, tớ đoán ra ngay.  Tớ bảo các bạn í không thông minh vì ai lại đi chọn cái từ gần nghĩa với từ đấm tớ đã chọn. Cứ để các bạn ấy chém qua chém lại trước mặt thế không được, lỡ có ai đi qua cửa sổ phòng ăn lại tưởng nhà tớ làm nghề đồ tể thì thật không hay ho gì. Thế nên, tớ quyết định ca lại bài ca: đấm, đấm trước mỗi giờ cơm.

2. Thích đếm:  Tớ thạo đếm từ 1 – 10 bằng song ngữ Việt Anh từ cách đây 4 tháng và  rất thích đếm. Có điều, tớ phát hiện ra là sẽ thích hơn nữa nếu đếm mà bỏ qua số 8. Thế là mặc kệ mọi nỗ lực dạy dỗ, năn nỉ của bạn Mommy, tớ loại số 8 ra khỏi thứ tự từ 1 đến 10. Bạn Mommy cho rằng thế là tớ đang “tiến lùi” nên buồn lắm. Được cái, bạn Daddy thì vẫn ủng hộ tớ 100%. Bạn í bảo: Ừ, bố cũng thấy số 8 chán thật! Con cứ bỏ đi, không sao! Được đà, giờ tớ đếm từ 1 đến 10 và bỏ thêm vài con số bỗng dưng tớ không ưa. Thế cho nó nhanh!

3. Thích massage: massage ai mà chả thích, nhở? Tớ lại càng thích vì đã “quen mui” hưởng thụ màn massage của bạn Mommy từ hồi mới hello đời. Giờ tớ chủ động đòi massage bất kì lúc nào tình cờ thấy chai lotion. Giờ tớ thích tự massage cho mình. Thế này nhé, chìa tay ra, xin bạn Mommy một ít kem, xoa 2 tay vào nhau rồi vỗ vào 2 má (tớ vỗ khí mạnh nên bà ngoại nhìn qua webcam lại tưởng tớ tự tát mình, hic). Xong thì lại chìa tay ra xin thêm kem, rồi xoa bụng, xoa chân. Có hôm hứng chí tớ còn massage cho bạn Mommy, Daddy và đòitát cả thằng Rau Muống. Nhưng cũng có hôm, đang ngồi ăn mì Ý, tớ bỗng nhiên muốn luyện tập massage bèn dùng luôn sốt cà chua làm kem xoa. Hôm đó, bạn Mommy vừa ăn vừa mải mê buôn chuyện với Nanny, lúc quay qua xem tớ ăn xong chưa thì tá hoả vì thấy mặt tớ đỏ au màu sốt cà. Bạn Mommy đâu có ngờ tớ nghiện massage đến thế!

Ảnh: Thơm cũng là 1 sở thích của tớ


Saturday, June 9, 2012

Nửa đêm nấu chè sen, hoài thương những ngày đã cũ...


Đêm qua, sau khi bọn trẻ con đã đi ngủ mới lọ mọ nấu chè. Ban đầu thì chỉ tính làm cho xong, vì nguyên liệu chuẩn bị từ chiều tối, nếu không nấu thì phí quá. Nào ngờ, những công đoạn tỉ mẩn cho một nồi chè sen long nhãn đã kéo nàng về phía ngược chiều thời gian, trở lại những bến bờ kỉ niệm của chuyến tàu kí ức vụt tới lúc nào không mảy may báo động.
            Ngâm long nhãn cho nở, nấu hạt sen cho mềm, nhìn đồng hồ đã là 12 giờ đêm. 12 giờ đêm – khoảnh khắc ấy, trong căn bếp nhỏ ở cách quê nhà nửa vòng trái đất, những kỉ niệm cũ xưa bỗng từ đâu ào tới choán ngập tim óc nàng. 12 giờ đêm còn đèn đuốc sáng trưng nấu nướng gợi nhắc nàng nhớ tới những đêm giao thừa bình yên và hạnh phúc với mẹ và em gái những năm xưa ở thành Vinh. Nhớ những đêm giao thừa 2 chị em cố cưỡng cơn buồn ngủ để xem mẹ làm mứt, để đứng đợi bác thợ may hàng xóm may nốt cho xong bộ quần áo mới cho 2 đứa diện Tết hay chạy qua coi ké nhà chú hàng xóm nấu bánh chưng. Nhớ những đêm giao thừa mẹ bắt đầu hướng dẫn con gái làm mứt: mứt gừng, mứt cà rốt, mứt khoai tây, mứt bí… Nhớ những đêm giao thừa 2 chị em thay nhau canh nồi mứt bên bếp lửa, vừa làm vừa tranh thủ chơi ô ăn quan. Nhớ những đêm giao thừa, 3 mẹ con hồi hộp chờ đốt pháo. Mẹ cầm một thanh nứa thật dài, rón rén châm lửa vào cái ngòi pháo, 2 chị em nép sau lưng mẹ, vừa háo hức, vừa sợ hãi chuẩn bị… bịt tai đón tiếng pháo đầu tiên của năm mới. Nhà không có đàn ông, nhưng năm nào tiếng pháo của ba mẹ con cũng giòn vang khắp xóm. Ôi, nhớ mẹ - người đàn bà phải gồng mình lên để làm đàn ông suốt mấy chục năm ròng…
            Cứ mỗi lần kì cụi nhặt một hột sen đặt vào lòng một miếng long nhãn, một kỉ niệm lại quay về. Nàng đếm được 138 hột sen. Ôi chao, bao nhiêu là kỉ niệm. Mùi thơm ngùi ngùi của hạt sen đang toả khói và mùi ngòn ngọt của miếng long nhãn ngâm kéo nàng về quê hương nhanh hơn cả cánh cửa thần kì của Đôremon. Nàng cứ tưởng nàng đang đứng trong căn bếp ngày xưa của ngôi nhà cũ ở Vinh. Nàng cứ tưởng sau khi nấu xong nồi chè hạt sen long nhãn này, nàng sẽ bê lên mời bà ngoại một bát, mời mẹ một bát và mang sang nhà cô hàng xóm một bát. Tuổi thơ êm đềm ấy, còn gì ngọt ngào hơn! Ngay cả nồi chè sen nàng nấu sắp xong cũng chẳng thể giúp nàng nếm lại vị ngọt thần tiên ấy.
            Chồng nàng thấy vợ đứng chôn chân trong bếp lúc quá khuya thì bỏ sách xuống chạy vào xem. Chàng ngạc nhiên nhìn vợ đang lựa từng hột sen mềm nhưng không bị vỡ đôi, cẩn thận đặt vào lòng những miếng long nhãn màu trắng đục. Chàng hỏi: Sao em phải nhồi hạt sen vào nhãn như thế? Đang trong dòng hồi ức cuộn trào, nàng không nhìn chồng, vẫn chăm chú vào hạt sen và long nhãn, như thể rời mắt khỏi nó là kỉ niệm biến tan đi hết và trả lời rất nhanh: Em đang nấu chè. Chồng nàng đứng ngắm nghía một lúc, rồi chắc chàng cảm thấy nàng đang ở trong một tâm thế khác lạ nên không dám phiền thêm. Chàng chỉ buông thêm một câu: Em lao động vất vả quá! rồi đi ra ngay chứ không một tiếng phàn nàn vợ thức quá khuya (như bình thường chàng vẫn hay như thế!).
            Làm mãi rồi cũng xong khâu nhồi hạt sen vào long nhãn. Nấu đường phèn với nước, thả từng hạt sen đã được bọc long nhãn vào nồi, chờ cho nước sôi thì vớt bọt. Nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng. Đứng suốt hơn hai tiếng đồng hồ để nấu chè lúc nửa đêm, mà sao nàng không thấy mệt. Có phải ức triệu tế bào nàng đã được thắp sáng bằng ánh sáng diệu kì của kí ức ngày xưa? Có phải trong suốt 2 tiếng đồng hồ quay ngược về quá khứ cùng nồi chè hạt sen, nàng sống bằng một thứ tinh thần khác?
            Bắc nồi chè nóng ra khỏi bếp, đặt vào chậu nước lạnh cho nhanh nguội để còn cho vào tủ lạnh. Nồi chè nghi ngút khói thơm ngọt, những hồi ức đẹp đẽ của nàng cũng theo đó mà tản mát vào đêm mùa hè dịu lạnh của Berkeley. 

Ảnh: Bát chè sen long nhãn mát lạnh mới thưởng thức sáng nay, :D


Sunday, June 3, 2012

Tớ làm công bộc


Nhà có 4 người thì 2 bạn Mommy, Daddy đã thay nhau làm Đảng và Nhà nước, tớ với thằng Rau Muống đương nhiên phải làm nhân dân để 2 bạn kia lãnh đạo. Nhưng chúng tớ là nhân dân hạng A, là nhân dân Sao nên cực kì chủ động trong việc hướng dẫn 2 bạn kia đường lối lãnh đạo và có tinh thần tự nhiệm rất cao. Thằng Rau Muống là Sao mới nổi nên nó chỉ cần thực hiện được khẩu hiệu “ị đúng nơi, tè đúng chỗ” và đặc biệt là bỏ được cái thói cứ nhè lúc thay bỉm mà vọt cần câu là đã có trách nhiệm với “xã hội” lắm rồi (đỡ tốn bao nhiêu thứ). Còn tớ là Sao đàn chị nên có nhiệm vụ phải giúp đỡ cộng đồng bằng những việc to lớn hơn. Vì thế tớ tình nguyện đảm trách 2 nhiệm vụ vì cái cộng đồng tuy nhỏ nhưng phức tạp ra trò của 4 người nhà tớ.
            1. Nhiệm vụ thứ nhất: làm tất cảnh sát. Các bạn đừng nhầm nhiệm vụ này với công việc “lắm điều tiếng” của các chú áo vàng, áo xanh ở VN nhé! Tớ chỉ chuyên trách tuýt còi và xử lí mỗi một hoạt động là công tác đi tất của mọi người có mặt ở nhà tớ thôi (kể cả khách đến chơi nhé! Các cụ dạy rồi, nhập gia tuỳ tục).
            Công việc của tớ nghe thì đơn giản nhưng cũng lắm gian lao. Tớ kiểm tra, giám sát thường xuyên việc đi tất của mọi người trong nhà, từ thằng Rau Muống cho đến 2 bạn Mommy, Daddy từ sáng sớm cho đến đêm khuya (bất đắc dĩ, tớ cũng phải giám sát luôn việc đi tất của khách đến nhà chơi, khổ thế nhưng tớ chả nề hà tẹo nào!). Hễ mà săm soi thấy chân ai không có tất thì tớ sẽ nhắc ngay lập tức với hành động quyết liệt: vừa chỉ tay vào cái chân không tất, vừa kêu to: Tất, tất! , vừa kéo tay bắt người có cái chân hư không đi tất phải lấy tất đi vào ngay và luôn! Nhờ sự mẫn cán của tớ mà cả nhà tớ bây giờ ít ai dám quên đi tất trước mặt tớ.
            Để quán triệt được tinh thần đồng lòng nhất trí đi tất cao như thế, khỏi phải nói tớ đã phải giám sát cao độ đến thế nào. Không tin, các bạn cứ hỏi 2 bạn Mommy, Daddy ấy. Có hôm, bạn Mommy thấy bạn Daddy thất thểu bước ra từ phòng ngủ của tớ di tìm tất , dù trước đó, Daddy đã tắt đèn và suýt nữa dỗ tớ ngủ thành công. Vì sao? Đơn giản là vì bạn ấy quên đi tất. Tớ tình cờ phát hiện ra chuyện này ngay trước khi Daddy tắt đèn và nghiêm chỉnh yêu cầu bạn í đi tất theo đúng luật. Đừng có tưởng tớ buồn ngủ mà quên nhiệm vụ nhé!
            Vì quyền lợi của cộng đồng, tớ đã phải hi sinh quyền lợi cá nhân (cơn buồn ngủ nêu trên chẳng hạn!) khi làm tất cảnh sát, thế nên, tớ quyết định tự cho mình 1 số đặc quyền, đặc lợi. Ví dụ, quyền không đi tất chạy nhong nhong khắp nhà sung sướng nhìn người khác phải khổ sở đi tất (bạn Mommy là điển hình cho nỗi khổ này, vì bạn í chúa ghét tất!). Hay quyền được tước đoạt tức thời tất của bất kì ai, quyền được sở hữu tức thời tất của bất kì ai dưới bàn chân mình. Nếu các bạn thấy thế là kì quặc thì cứ tạm coi việc đấy như việc mấy chú cảnh sát Mỹ “vớ” bất kì cái xe nào ngoài đường để làm nhiệm vụ trong phim Holywood í! Ban đầu, thấy tớ giật tất của thằng Rau Muống, bạn Mommy Daddy làm căng lắm. Nào thì giật phắt lại, đảm bảo quyền lợi cho thằng Sao trẻ, nào thì nghiêm nghị nhìn tớ giải thích dài dòng về quyền sở hữu cá nhân… Nhưng thấy tớ gào khóc kiểu “oan con quá!”, các bạn ấy nghĩ lại, đành nhường tớ và kiếm tất khác cho thằng Rau Muống đi tạm. Cũng có thể các bạn ấy nghĩ đến cảnh các chú FBI trong phim Holywood mà thể tất cho tớ cũng nên.
            2. Nhân viên xử lí rác: đấy nhá, tớ thực lòng vì cộng đồng nên chẳng từ lao, không phải chỉ nhận mỗi việc quyền uy tất cảnh sát mà còn sẵn lòng làm chân long tong. Làm nhân viên xử lí rác nghĩa là chuyên nhặt những thứ tớ cho là rác bẩn vứt vào thùng rác văn phòng bên cạnh bàn làm việc của Daddy. Tớ thích sạch sẽ nên thấy cái gì bẩn bẩn, dù nhỏ đến mấy tớ cũng phải nhặt lên cho kì được. Quy trình là thế này: tớ nhặt cái bẩn lên (có khi là những thứ cực kì khó nhặt như sợi tóc chẳng hạn, vã cả mồ hôi hột í chứ!), giơ lên ngắm nghía, săm soi rồi nói: ÌuuuuuuBẨN! , sau đấy mới vứt vào thùng giấy lộn. Tớ thấy cứ cái gì bẩn là phải vứt vào thùng rác nên nếu có nghe bạn Mommy phàn nàn khi tớ cho tay vào mồm, bảo là: bẩn thì tớ tự động chạy ra thùng rác, vân vi 2 ngón tay để cái “bẩn” nó rơi xuống rồi xoa tay, quay qua bạn Mommy cười đắc ý kiểu: đấy nhé, thế là tớ sạch rồi nhé! Riêng kiểu phát ngôn “bộc trực” (ìuuuuu) của tớ trước các thể loại rác thì đã từng được bạn Mommy, Daddy hoan nghênh nhiệt liệt, cho đến khi các bạn ấy dạy tớ nói từ YÊU. Tớ không tài nào phân biệt được IU và YÊU cho nên hễ nghe đến từ YÊU (mà bạn Daddy hay nói là IU) thì tớ liền chạy ngay đến cái thùng rác thay vì ôm hôn âu yếm như mấy bạn kia mong đợi. 

Ảnh: Tớ chuẩn bị đi công cán!