Sunday, April 22, 2012

Dẫn dắt đàn em


Ừ, làm thủ lĩnh oách ra trò, tớ thích! Thế nên ngoài những lúc ghen tị một tí ti, tớ cư xử rất chi là đàn chị. Tớ ăn cái gì cũng chìa ra cho thằng Rau Muống, chơi gì cũng muốn nó chơi cùng. Nghe tiếng nó khóc, tớ đang chơi mải mê vẫn bật dậy như lò xo, chạy quắn đít vào phòng nó, vừa gõ ầm ĩ ở cửa phòng, vừa rối rít nói: bấy-bì, bấy-bì!!! Thỉnh thoảng, tớ cầm tay nó vuốt vuốt thật là dịu dàng, không quên quay sang phía Mommy và Daddy cười hiền lành để nhận những lời tán dương, rồi tớ tranh thủ cấu cho nó một phát vào tay, vào mặt hay bất kỳ đâu mà tớ tình cờ chộp được. Thế là thằng Rau Muống oà lên khóc khiến hai bạn Mommy và Daddy phải bỏ dở câu chuyện hạnh phúc về cảnh tượng đẹp đẽ trước đó để xoa dịu thằng bé. Khổ, tớ không có ý định “qua mặt” mấy bạn kia, tớ chỉ muốn thử đo độ bản lĩnh của thằng Rau Muống thôi ( mà tớ làm có phương pháp hẳn hoi, "vừa đấm vừa xoa"). Làm “sao” thời buổi này thì phải “lì đòn” chứ, hơi tí đã khóc như thế thì…, chẹp, chả ăn thua!
Ngoài việc hơi tí thì nhè, em Sao trẻ nhà tớ lại còn mắc bệnh ngông – bệnh của hầu hết các sao mới nổi. Bạn Mommy ban đầu thì còn cười thích thú vì cái ngông của thằng Rau Muống, lại cho thế mới cá tính, thế mới đáng mặt đàn ông! Sau vài hôm, nó cứ ngông mãi, bạn í đâm ra cáu. Chả là, thằng Rau Muống cứ nhè đúng lúc bạn Mommy thay bỉm thì tè vọt cần câu. Áo nó không ướt, mặt nó không ướt mà chỉ ướt hết gối của bạn Mommy, thế mới tài chứ lị. Lần nào nó cũng như thế thì phải cho là tài thật, mỗi tội, giờ bạn Mommy đã chính thức “khép” thằng Rau Muống vào tội ngông rồi và đã thực thi biện pháp mạnh với nó. Có lần, chính mắt tớ chứng kiến, bạn Mommy thấy nó vọt cần câu thì cuống cà kê, dúi luôn cả cuộn giấy vệ sinh vào “quả ớt” đang hiên ngang sừng sững của nó. Kết quả có khả quan hơn, bạn Mommy không phải thay gối, chỉ phải vứt cả cuộn giấy ướt nhẹp đi thôi.  Nhưng mặt bạn ấy vẫn nhăn tợn.
Thằng Rau Muống lại có thêm cái tật hay say sữa. Nó bú khoẻ cực, tớ đứng cạnh còn nghe tiếng nó tu ừng ực. Lắm khi, vì tiếng tu sữa ngon lành của nó mà cơn nghiện sữa lại dày vò tớ, tớ lại ỉ eo đòi ti mẹ. Sau rốt, tớ nghĩ, mình là sao bự cơ mà, đã cai rồi là không bao giờ có chuyện “ngựa quen đường cũ”, tớ thôi không vòi vĩnh nữa! Phải nói thực là cai nghiện cái món này tưởng dễ mà hoá ra khó phết, nhất là lại có một thằng oắt con bú khoẻ cứ “ừng ực” trước mặt cả ngày! Rau Muống cứ bú no sữa là mắt mơ màng, bạn Daddy nhìn nó rồi bảo với bạn Mommy: ôi em ơi, nó phê rồi! Phê phê 1 lúc là thằng Rau Muống bắt đầu trớ sữa ra trên vai áo Daddy hoặc Mommy. Thành ra, áo của các bạn ấy bây giờ toàn là tác phẩm nghệ thuật từ “công tác trớ sữa” của thằng Rau Muông hết! Tớ giờ rút kinh nghiệm, thấy nó bú là tránh xa, một là đỡ “tái nghiện”, hai là đỡ dính chưởng của nó khi say sữa.
Cứ theo những nhận định ban đầu của tớ về Sao trẻ Rau Muống thì tớ biết chắc là bạn Mommy và bạn Daddy còn phải “đào tạo” dài dài. Tớ cũng còn phải tha hồ mà “truyền đạt kinh nghiệm”. Nếu chuyện gì không quá bí mật, tớ hứa sẽ chia sẻ với các bạn, yên tâm thế nhé!

Sau đây là quy trình tiếp cận, chăn dắt đàn em của tớ!

1. Ôm hôn thắm thiết, lấy lòng đàn em và 2 bạn Mommy, Daddy

2. Vuốt ve, âu yếm dịu dàng


không quên liếc nhìn 2 bạn kia để nghe tán dương và lợi dụng sơ hở


3. Lại vuốt ve tiếp có vẻ rất tình thương mến thương...


4. Rồi làm cách nào đấy mà mặt thằng Rau Muống phải có vết đỏ như này


5. Rồi ta lại vỗ về, an ủi bằng 1 cái ôm thắm thiết (xem mặt thằng Rau Muống cảnh giác chưa?)


 thủ thỉ tâm tình...



và chiếm lại lòng tin yêu! 


Friday, April 13, 2012

Gram, RIP


Gram là cách chồng gọi bà ngoại từ hồi chàng còn đóng bỉm. Lần đầu tiên sang Mỹ thăm gia đình chồng, mình cứ tưởng đấy là từ nói tắt thông dụng của Grandma nên hào hứng kể với mọi người về my gram. Mọi người trố mắt nhìn mình ngạc nhiên còn chồng thì giãy nảy như đỉa phải vôi, bảo: Gram là của anh chứ!!! Dù đã nghe kể về Gram rất nhiều và cũng nói chuyện qua phone với cụ trước đó, nhưng lần gặp cụ cách đây 3 năm vẫn khiến mình kinh ngạc và ngưỡng mộ cụ vô cùng.
Câu cửa miệng của Gram là: How wonderful! How nice! Hồi gặp mình lần đầu tiên, Gram hỏi rất nhiều về Việt Nam để rồi tâm sự rằng, với cụ, nước Mỹ là đất nước tuyệt vời nhất (Nghe lỏm cụ nói với mình như thế, chồng cười rồi nhấm nháy với mình: thế hệ của bà lúc nào cũng lí tưởng hóa như thế đấy!). Cụ bảo cụ chưa bao giờ đi ra khỏi biên giới Mỹ nhưng cả cuộc đời sống ở mảnh đất quê hương, cụ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hồi đó, Gram 95 tuổi mà vẫn sống độc lập, không chịu đến ở nhà con cái, dù 2 con gái tóc đã nhiều sợi bạc của cụ lo lắng nhiều. Cụ sống trong một ngôi nhà riêng, tự nấu nướng và phục vụ mình. Nhà của cụ rất ngăn nắp, sạch sẽ và treo rất nhiều ảnh con cháu. Hồi đến thăm, mình choáng khi thấy cái ô tô trong gara, hỏi ra mới biết cụ vẫn tự lái xe và vẫn đi làm việc tình nguyện cho một bệnh viện gần nhà, mỗi tuần 3 buổi. Tính cụ vui vẻ nên cụ thường đến bệnh viện nói chuyện với những người già bị bệnh để làm họ vui. Cụ bảo với mình: phải luôn luôn làm mình bận rộn thì mới khỏe mạnh và vui vẻ được!
Chơi với Gram mấy ngày thôi mà mình đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Dù đã ở tuổi gần đất xa trời, Gram vẫn rất chỉn chu khi ra khỏi phòng. Cụ vẫn làm nail, làm tóc, mỗi ngày thay một bộ trang sức cho hợp với quần áo, đúng là phong thái của một quý bà lịch lãm. Một lần, cả nhà (chồng, mẹ chồng tương lai, Gram và mình) đi uống nước ở một quán café gần nhà Gram, uống nước xong, cụ rút thẻ ra trả tiền cho mọi người. Chồng với mẹ chồng nói cảm ơn còn mình thì đứng ngớ người vì thấy lạ quá! Hỏi chồng thì chàng bảo: Gram thích làm người khác vui, nếu làm ai đó vui thì Gram cũng vui! Cứ nghĩ rằng một người như thế chắc cuộc sống phải xuôi chèo mát mái lắm nhưng không ngờ, Gram có một tuổi thơ khó khăn. Cụ sinh ra trong một gia đình nghèo, mẹ mất sớm và phải sống với người mẹ kế khắc nghiệt. Bà có cơ hội học đại học nhưng đã từ bỏ để đi làm kiếm tiền nuôi người anh ăn học. Hy sinh nhiều nhưng Gram không bao giờ phàn nàn, lúc nào bà cũng sống lạc quan và vị tha. Bố chồng mình bảo: Gram nhìn một cốc nước thì luôn luôn thấy phần còn lại chứ không thấy phần đã mất đi.
Chồng thì hay nói chuyện tếu về Gram với bạn bè thế này: nếu vừa gặp tôi, Gram hỏi: cháu thế nào và tôi bảo: cháu vừa cướp ngân hàng về bà ạ. Gram sẽ ôm tôi rồi nói: How wonderful, thế cháu cướp được nhiều tiền không?! 
Dĩ nhiên, câu chuyện tếu của chồng không được kể trong lễ tang của Gram cách đây hơn ba tháng. Nhưng trong đám tang, mọi người vẫn tiếp tục kể những câu chuyện vui về con người đáng kính và đáng yêu ấy. Gram bị một cơn đột quỵ hồi tháng 9 năm ngoái, rồi từ đó, cụ không như trước được nữa. Một tuần sau bữa tiệc mừng cả nhà mình về Mỹ, mừng Gram được gặp chắt lần đầu tiên, cụ lại bị đột quỵ. Nằm trong bệnh viện tròn 1 tuần với đời sống kiểu thực vật, cho đến khi cả nhà mình đi Massachussetts để thăm cụ trên giường bệnh, tối hôm đó, cụ ra đi. Mọi người bảo cứ như cụ chờ để gặp đầy đủ con cháu vậy… Đã hơn 100 ngày rồi, một sinh linh bé bỏng của gia đình lại ra đời. Cả nhà ngồi với nhau lại nhắc đến Gram. Mình viết note này thay cho lễ tưởng niệm của riêng mình với Gram vậy! Sau này, Rau Muống đọc để biết về người cụ tuyệt vời mà nó không có cơ hội gặp! Rest in peace, Gram!

Hình chụp với Gram cách đây 3 năm tại nhà riêng của cụ

Cà Kiu đứng trong xe nhìn mọi người đưa tiễn cụ những phút cuối cùng ở nghĩa trang