Thằng
cu Muống vừa có cái răng đầu tiên, thật là một sự kiện trọng đại. Mommy sung sướng
khoe với khắp lượt mọi người, cứ hễ nói chuyện với ai, bạn í cũng cố tình cắt
ngang câu chuyện bằng một cái à ra vẻ
vu vơ chỉ để nhấn nhá cho được một câu: À,
quên kể, cu Muống vừa có răng nhé! Rồi thì bạn í kể lể mãi rằng thì mà là
cu Muống có răng thế là rất sớm so với tớ, vì tớ mãi đến 1 tuổi mới chịu khoe
cái răng đầu tiên. Bạn í cứ “hành hạ” người khác bằng chuyện cái răng cho đến
khi người ta mệt mỏi quá mới vờ à cái
nữa để chuyển sang chủ đề khác!
Cu Muống hình như cũng đoán được
chuyện nó có một cái răng gây cảm hứng mạnh mẽ đến thế nào cho bạn Mommy, thế
nên, nó trở nên cực kì vênh váo. Bằng chứng là từ hồi có 1 cái răng, nó càng trở
nên manh động và táo tợn. Tớ - từ chỗ là người dìu dắt, bảo ban nó bỗng nhiên trở thành người chạy theo trông chừng
nó mệt đứt cả hơi. Các phi vụ chui gầm bàn, gầm ghế, leo giá sách, vật đèn cây…
ngày càng trở nên nguy hiểm trong cách hành tung manh động của nó. Ví dụ thế
này, giờ nó không chỉ chui gậm bàn ngồi cười khoái chí mà còn đột ngột đứng dậy
dưới cái gậm bàn ấy, cụng đầu cái cốp,
rồi cười nhăn…1 cái răng! Nó cũng không còn chui gậm ghế chỉ để nhặt đồ chơi mà
còn luồn lách để đứng dậy, đẩy cái ghế đi ngao du khắp nhà. Nó còn táo tợn leo
vào ngồi chồm hỗm trong cái ngăn tủ ở cái kệ TV, lục lạo băng đĩa, cứ làm như
chỉ với 1 cái răng duy nhất ấy, nó trở nên có sức mạnh toàn năng. Mommy Daddy
lúc nào cũng thế, thấy nó làm bất cứ cái gì (dù nguy hiểm) cũng bế bổng nó lên,
rồi cười to, gọi nó là thằng bờm. Đùa chứ, hai bạn ấy thật là ngây thơ và mất cảnh
giác. Tớ thì tớ đồ rằng cu Muống đã bắt đầu ý thức được về sức mạnh của mình
sau khi có một cái răng. Bây giờ, cứ hở ra là nó ra sức ụi thật lực những gì có
thể. Nó ủn cái ghế, ủn cái nôi, ủn cả cái bàn trang điểm của tớ đi lại như
nhiên khắp nhà, nhe 1 cái răng cười ngạo nghễ.
Chưa hết, cũng từ khi nó có một cái
răng, gần như tất tật mọi đồ đạc trong nhà đều có vết răng của nó. Nó gặm từ
các thể loại đồ chơi, sách vở, cho đến chân bàn, chân ghế, kệ TV, giày dép… Thấy
cái gì nhỏ nhỏ vừa mồm, thằng Rau Muống mắt sáng như sao lao đến chộp lấy bỏ
vào mồm nhai trèo trẹo. Thấy cái gì quá to, không chắc bỏ mồm nhai được thì nó
ghè 1 cái răng oanh liệt vào gặm. Mommy Daddy cứ thấy nó gặm cái gì thì vội vội
vàng vàng bắt nó nhè ra, rồi nựng nịu rằng: Ôi,
thương, thương, em ngứa răng phải không em! Ôi dào, mấy bạn này cứ suy nghĩ
đơn giản thế thì làm sao mà chạy theo kịp tớ và thằng Rau Muống. Tớ nói thật
nhé, bọn tớ không đơn giản thế đâu. Chuyện thằng Rau Muống gặm lung tung bậy
cũng chả đơn giản là vì nó ngứa răng ngứa lợi đâu, nó đang “đánh dấu” bản ngã
khắp nơi nơi bằng cái răng duy nhất của nó đấy! Ghê lắm chứ đừng tưởng… Sao các
bạn ấy thiếu suy nghĩ thế nhỉ, đọc mãi những truyện cướp biển một mắt ghê gớm rồi
mà không suy diễn ra được là: cái ông
mãnh 1 răng trong nhà tớ cũng ghê không kém, coi chừng!
Giấc mơ làm đại tỉ chỉ để ngồi chơi
xơi nước, sai vặt đàn em của tớ giờ đang đứng khép nép đâu đó không thấy ló mặt
ra, chắc cũng sợ ông mãnh 1 răng nhà
tớ lao ra gặm cho tơi tả. Tớ - đường đường là một ngôi sao sáng choang, giờ lại
lọ mọ đuổi theo thằng cu 1 răng hét khản cổ: Nâu, Gây-biều, đen-giợt! (No, Gabriel, dangerous!). Thế có khổ tớ
không? Nó mới có 1 răng mà đã thế này, nó mà có đủ cả 2 hàm thì… eo ôi, tớ
không dám nghĩ tiếp. Nếu có nghĩ tiếp, tớ sẽ tưởng tượng ra cảnh nó cho cả cái
nhà vào mồm nhai rau ráu mất, hic! Đoán chừng tớ lo xa, bạn Mommy bảo tớ rằng đừng
lo, đến lúc nó có đủ 2 hàm, nó không còn là bây-bi
nữa, nó sẽ biết làm nhiều việc thú vị hơn là leo trèo, lục lọi, gặm nhấm…
Lúc đó, nó sẽ lại là đàn em ngoan ngoãn dưới trướng của tớ. Ừ, có khi Mommy
đúng, vì trong truyện, cướp biển chột mắt mới đáng sợ, chứ có đủ 2 mắt thì rất
nhiều khả năng lại là người hùng! Nếu đúng thế thật, tớ chỉ mong thằng cu Muống
chóng đủ 2 hàm. Đến lúc ấy, có khi tớ lại có truyện võ hiệp để kể các bạn nghe,
hehe!
Ảnh: Nụ cười ngạo nghễ của ông mãnh 1 răng
Hành động yêng hùng của ông mãnh 1 răng
