Monday, August 24, 2009

Ngàn năm tình sử


Vở kịch đầu tiên xem ở Sài Gòn - nơi các sân khấu kịch nhiều như nấm mọc sau mưa là vở "Ngàn năm tình sử" (đạo diễn Thành Lộc). Lần trước vào SG đã "rắp tâm" đi xem vở này (vì đã đọc kịch bản của Nguyễn Quang Lập từ năm ngoái và khá băn khoăn về chuyện nó lên "sàn" sẽ ra làm sao) nhưng vở lại chưa chính thức công diễn. Cuối tuần vừa rồi vào SG cái là lon ton đi mua vé ngay. Nhà hát Bến Thành tối thứ 6 chật ních người.
Với vở này, Thành Lộc đã hoàn toàn thuyết phục người xem ở vai trò là diễn viên nhưng anh lại chưa thực sự thuyết phục ở vai trò là đạo diễn. 
Thất vọng đầu tiên khi xem vở này là Thành Lộc đã bỏ mất cái điệp khúc đồng dao mà nhà văn Nguyễn Quang Lập đã đưa vào kịch bản như những dấu chấm lửng đầy ngụ ý: 
Ta linh tình phập
Cái sự làm sao?
Cái sự thế nào?
Cái sự như vầy!
Ta linh tình phập

Ta linh tình phập
Cái sự làm sao?
Cái sự thế nào?
Cái sự như vầy!
Ta linh tình phập

Việc tước bỏ bài đồng dao này ra khỏi vở diễn cũng đồng nghĩa với việc đạo diễn tước bỏ hoàn toàn cái không khí dân gian, dã sử trong vở kịch. Thay vào đó, Thành Lộc lại đưa âm nhạc hiện đại vào vở diễn (Nắng có còn xuân - Đức Trí) khiến người xem có cảm giác, anh muốn thay thế không khí dân gian đáng có bằng không khí ướt át kiểu "sến". Đây cũng chính là nỗi thất vọng thứ hai.
Vở kịch có 2 phần (căn cứ theo việc khán giả được nghỉ giải lao uống nước, hehe). Nếu phần 1 thành công trong việc lôi kéo sự chú mục của khán giả vào 2 nhân vật chính bằng những trường đoạn khá thú vị thì phần 2 dường như lại là 1 nỗ lực "phủi bay phủi biến" thành công của phần 1. Lý do là đạo diễn quá ôm đồm ở phần 2, khiến hình tượng nhân vật chính bị mờ đi bởi quá nhiều chi tiết thừa cho các nhân vật phụ. Có vẻ như Thành Lộc khá ưu ái với vai thái hậu Thượng Dương khi cho nhân vật này quá nhiều thời gian để diễn những thứ rất "trời ơi đất hỡi", nhưng tóm lại, biên độ ý nghĩa của vở kịch không mở ra được thêm tẹo nào với vai diễn này mà sự buồn ngủ lại xâm chiếm khán phòng.
3 tiếng cho 1 vở kịch tối cuối tuần không phải là uổng phí. Nhưng giá như đạo diễn cắt bớt các chi tiết thừa cho vở diễn cô đọng trong khoảng 2 tiếng rưỡi (kể cả giờ nghỉ giải lao) thì hoàn hảo! (Vì như thế thì khán giả còn có thời gian lượn phố ăn vặt, :D ) 

No comments:

Post a Comment