Friday, August 28, 2009

H1N1 - chuyện giờ mới kể

Sau khi đã tan cơn hậm hực với 1 số đối tượng có liên quan, hôm nay tớ mới kể chuyện của tớ - chuyện về 1 vấn đề nóng bỏng ở VN bây giờ - chuyện H1N1. 

Tháng 5 tớ tung tăng đi Mỹ. Tháng 6 tớ hớn hở trở về. Đang phơi phới vui tươi thì "bỗng đâu sóng gió bất kỳ" tớ ớ hết cả người khi về đến Việt Nam. Kiểu như đang huýt gió nhảy chân sáo thì vấp phải cục gạch, ngã cái "oạch", trán nổi u, rồi bỗng nhiên thấy sao bay đầy đầu. 

Nghe tin tớ vừa về Sài Gòn, 1 bà chị cả đời không bao giờ gọi điện hỏi han gì tớ bỗng nhiên gọi cho tớ. Đang trong cơn yêu đời, yêu người, tớ cũng chả hơi đâu để ý đến cái sự bỗng nhiên ấy, tí tởn thăm hỏi. Sau mới thấy tẽn mặt, vì hóa ra, bà chị này gọi chỉ vì một mục đích duy nhất: hỏi xem tớ có bị dính H1N1 không? Chắc thấy tớ nói chuyện rất vui vẻ nên bà í ngại hỏi. Rốt cục thì vài tiếng sau, sau khi đã biết tớ không bệnh tật gì, bà chị này vẫn nhắn tin ra lệnh cho tớ không được về Hà Nội, không được truyền nhiễm bệnh tật cho thủ đô thân yêu!!! 

Tớ choáng váng. Rồi sau vài chiêu nguy hiểm của bà này (đúng là làm ở Bộ này Bộ nọ có khác, ra vài đòn là khiến người ta tự nghi ngờ chính mình luôn) , tớ thấy tớ bị ốm thật. Tớ lo lắng, tớ băn khoăn, tớ dằn vặt. Ố ồ, không khéo cái con virus ấy nó đang ăn mình. Ố ồ, không khéo nó ăn xong cái tay rồi, tự nhiên thấy mỏi mỏi, tê tê đây này... Hic, tiện không có việc gì làm, tớ ngồi tưởng tượng ra đủ thứ. Không có thời gian chứ không thì tớ sẽ tả cả hình dáng, màu sắc của con virus ấy cho mà nghe, tớ thấy tuốt đấy! 

May mà cái lý trí sáng suốt của tớ chưa bị con virus ấy nó ăn mất, nếu không thì tớ sẽ mắc bệnh hoang tưởng trước khi mắc căn bệnh trầm kha nào đó. Tớ dành 1 đêm nghiền ngẫm về H1N1 trên internet. Càng đọc, càng thấy hoang mang. Úi chà, nào là khẩn cấp, nào là nguy kịch, nào là cấp độ nguy hiểm cao. Tớ hồi hộp ngồi hóng đến sáng, tay lăm lăm cái điện thoại. 
Sáng hôm sau, tớ gọi điện ngay cho số điện thoại khẩn cấp tớ tìm thấy ở đây:http://www.mt.gov.vn/PrintView.aspx?ArticleID=4293

Trước khi trời sáng, tớ đã kịp gửi đi 1 cái email lâm li bi thiết cho đường dây nóng. Như thử thách lòng kiên nhẫn của tớ, cái điện thoại làm việc đến nóng bỏng thì mới có người bắt máy (a, bây giờ tớ mới hiểu tại sao người ta gọi là đường dây nóng!!). 1 anh giai nghe máy. Tớ - giọng Nghệ trọ trẹ nhưng cố diễn đạt thật rành mạch vấn đề của tớ. Em vừa đi Mỹ về, muốn xét nghiệm H1N1 thì làm thế nào, làm ở đâu anh? Anh giai mở máy ngay lập tức: Ôi, nguy hiểm quá! Em phải đi xét nghiệm ngay. Ko được đi đến chỗ đông người. Bệnh này dễ lây lan, nguy hiểm cho cộng đồng. Em thuộc nhóm nguy cơ cao. Anh giai mải miết nói, mà chả có cái gì liên quan đến câu hỏi của tớ. Sau 1 hồi cao giọng, anh lộ ra cái giọng Nghi Lộc quê choa, đang cố nắn cho ra tiếng Bắc. Sốt ruột quá, tớ cắt ngang, thế tóm lại em đi đến đâu để xét nghiệm? Ơ, cái đó thì em phải tìm hiểu chứ! Tớ: Thưa anh, em tìm mãi mới tìm ra anh đấy ạ! Anh giai (im lặng bồi hồi): em cứ tìm hiểu tiếp đi, có thắc mắc gì lại gọi. Tớ:???????????? 

Nghĩ bụng nhờ cái đường dây nóng này không ăn thua gì rồi, tớ bèn tự lực cánh sinh gọi điện khắp các bệnh viện ở Sài Gòn. Sau khi nếm đủ thứ giọng: giọng ngái ngủ, giọng hách dịch, giọng bực tức và tí chút giọng ngọt ngào, tớ nhận được câu trả lời là Không. Cuối cùng tớ gọi điện đến Viện Pasteur. Sau mấy đận nối máy, hình như tớ nói chuyện với 1 bác làm to ở Viện. Bác ấy mắng cho tớ 1 chặp, bảo là cứ lo xa. Ai khiến cô lo như thế. Cô làm thế thì chỉ chết vì bệnh lo chứ chả chết vì bệnh gì cả. Hic. Khổ thân tớ 1 đêm trằn trọc, 1 buổi sáng mày mò, cuối cùng bị ăn mắng. Nhưng mà bác í mắng lại làm tớ tỉnh cả người. Tớ thấy khỏe hẳn. Ừ, phải rồi, kệ cha nó chứ. Kệ cho báo, đài, TV cứ ra rả tuyên truyền, mình đi Mỹ về thật đấy, nhưng mình có ốm đau gì đâu mà phải khám. Ôi, hóa ra tớ phát điên 1 đêm và 1 buổi sáng! 

Thế là cơn điên của tớ chuyển từ trạng thái bị động sang trạng thái chủ động. Tớ điên tiết với tất cả báo đài, điên tiết với cả các đường dây nóng. Nhớ lại hồi có dịch Tiêu chảy cấp, sự tình nó ngược lại. Hồi đấy, nhờ có người quen làm ở ngành Y tế (làm to hay sao í) rỉ tai là đang có dịch nghiêm trọng, nhưng chưa công bố nên cả nhà tớ đã kiêng ăn quán từ 2 tuần trước khi có thông báo về dịch Tiêu chảy cấp. Tớ còn được dặn là chớ có hé môi nói với ai, làm tớ ngượng nghịu vô cùng mỗi khi vác cái cặp lồng cơm đi ăn trưa và từ chối mọi lời mời quán xá. Thế rồi, BBC, báo chí nước ngoài ầm ĩ lên chuyện sao không gọi đúng tên của dịch là Dịch Tả mà phải gọi tránh là Tiêu chảy cấp. Hình như Bộ y tế có lên trả lời trên TV mà cũng chả rõ ràng gì. 
Đúng là mâu thuẫn. Cái to thì cứ bảo nó bé. Cái bé thì cứ hét vống lên là to. Chả biết đằng nào mà lần! 

Ảnh: Tớ - trộm vía, vẫn chưa bị con virus nào ăn thịt, :D

Monday, August 24, 2009

Ngàn năm tình sử


Vở kịch đầu tiên xem ở Sài Gòn - nơi các sân khấu kịch nhiều như nấm mọc sau mưa là vở "Ngàn năm tình sử" (đạo diễn Thành Lộc). Lần trước vào SG đã "rắp tâm" đi xem vở này (vì đã đọc kịch bản của Nguyễn Quang Lập từ năm ngoái và khá băn khoăn về chuyện nó lên "sàn" sẽ ra làm sao) nhưng vở lại chưa chính thức công diễn. Cuối tuần vừa rồi vào SG cái là lon ton đi mua vé ngay. Nhà hát Bến Thành tối thứ 6 chật ních người.
Với vở này, Thành Lộc đã hoàn toàn thuyết phục người xem ở vai trò là diễn viên nhưng anh lại chưa thực sự thuyết phục ở vai trò là đạo diễn. 
Thất vọng đầu tiên khi xem vở này là Thành Lộc đã bỏ mất cái điệp khúc đồng dao mà nhà văn Nguyễn Quang Lập đã đưa vào kịch bản như những dấu chấm lửng đầy ngụ ý: 
Ta linh tình phập
Cái sự làm sao?
Cái sự thế nào?
Cái sự như vầy!
Ta linh tình phập

Ta linh tình phập
Cái sự làm sao?
Cái sự thế nào?
Cái sự như vầy!
Ta linh tình phập

Việc tước bỏ bài đồng dao này ra khỏi vở diễn cũng đồng nghĩa với việc đạo diễn tước bỏ hoàn toàn cái không khí dân gian, dã sử trong vở kịch. Thay vào đó, Thành Lộc lại đưa âm nhạc hiện đại vào vở diễn (Nắng có còn xuân - Đức Trí) khiến người xem có cảm giác, anh muốn thay thế không khí dân gian đáng có bằng không khí ướt át kiểu "sến". Đây cũng chính là nỗi thất vọng thứ hai.
Vở kịch có 2 phần (căn cứ theo việc khán giả được nghỉ giải lao uống nước, hehe). Nếu phần 1 thành công trong việc lôi kéo sự chú mục của khán giả vào 2 nhân vật chính bằng những trường đoạn khá thú vị thì phần 2 dường như lại là 1 nỗ lực "phủi bay phủi biến" thành công của phần 1. Lý do là đạo diễn quá ôm đồm ở phần 2, khiến hình tượng nhân vật chính bị mờ đi bởi quá nhiều chi tiết thừa cho các nhân vật phụ. Có vẻ như Thành Lộc khá ưu ái với vai thái hậu Thượng Dương khi cho nhân vật này quá nhiều thời gian để diễn những thứ rất "trời ơi đất hỡi", nhưng tóm lại, biên độ ý nghĩa của vở kịch không mở ra được thêm tẹo nào với vai diễn này mà sự buồn ngủ lại xâm chiếm khán phòng.
3 tiếng cho 1 vở kịch tối cuối tuần không phải là uổng phí. Nhưng giá như đạo diễn cắt bớt các chi tiết thừa cho vở diễn cô đọng trong khoảng 2 tiếng rưỡi (kể cả giờ nghỉ giải lao) thì hoàn hảo! (Vì như thế thì khán giả còn có thời gian lượn phố ăn vặt, :D )