Những người/kẻ đã gặp...
Một thằng Nhóc, vẫn chị chị em em rất ngoan, nhưng không bỏ lỡ một cơ hội nào để "đong đưa" chị, để khoe chiến tích tình trường, nhàm chán! Chú thích là em có bạn gái rồi, và cô bạn gái ấy thật quá tuyệt vời vì đã tin tưởng em tuyệt đối. Hồi đầu, em thi thoảng lại nhắn tin kêu buồn, kêu chán, thi thoảng lại phàn nàn về sự nhạt nhẽo của tình yêu với bạn gái. Sau vài lần, chị hiểu ra vấn đề và sổ toẹt với em, em xấu hổ ko dám gặp chị một thời gian dài. Bây giờ, gặp em thì chỉ nói chuyện công việc, có nói về bạn gái, em chỉ dám nói tốt thôi, haha. Nàng gọi kiểu như Nhóc là kẻ học đòi.
Một anh giai. Phải nói chuyện vì công việc. Anh giai này cứ như chỉ mong nói cho xong chuyện công việc để sấn sấn sổ sổ "lội" vào đời tư của nàng. Ai đời, mới gặp nhau hôm đầu tiên đã hỏi từ quê quán, năm sinh cho đến tông chi họ hàng nhà người ta. Lại còn xin cho anh về nhà em chơi cho biết, để anh về quê mang quà lên biếu 2 bác, ặc! Nàng gọi kiểu này là kẻ thô lỗ.
Một ông trí thức kính trắng. Rón rén thả lời ong bướm những khi gặp nàng 1 mình. Cũng rón rén tâm sự ước mơ thời trai trẻ. Huhm, nàng chỉ cười tỉnh bơ: "thế à chú?" Sau vài lần, hễ cứ thấy nàng là chú lại ngại ngùng. Nàng chưa biết đặt cho chú tên gì.
Một ông "nhà văn trẻ". Em có cuốn này của anh chưa? Gặp nhau anh tặng sách nhé! Anh dẫn chuyện bằng Kinh Dịch, bấm quẻ nọ kia. Mắt nhắm tít, tay vung vẩy. Nói trên trời dưới biển một thôi một hồi, anh nhấn mạnh, em là cũng đoản mệnh đấy, chắc chỉ sống được đến 60 thôi, sống gấp đi! Haha, chết cười, định dùng tri thức "mị dân" đây. Nghe câu đó là hiểu ra vấn đề ngay. Nàng gọi kiểu này là kẻ khốn.
Gặp những kẻ như thế, chỉ "nghĩ đời mà ngán cho đời". Nhưng vẫn còn may, nàng còn gặp cả những người khiến nàng cảm thấy tôn trọng, không phải vì tình cảm của họ mà chính là vì cách họ ứng xử với tình cảm ấy.
Một cậu bạn ở tít trời Tây. Nhớ gọi điện cho nàng vào buổi sáng sớm, trước khi nàng bảo vệ tốt nghiệp. Cũng nhớ gọi điện vào ngày đầu tiên của năm mới, để chúc Tết cả gia đình nàng.
Một cậu bạn khác, thi thoảng lại hứng chí lên, gọi điện bảo nàng ra cổng nhận hoa hoặc nhận sách - quà tặng cho 1 ngày bình thường, ko có lý do gì cả. Hoặc thỉnh thoảng, tự nhiên hắn gọi điện, hỏi: ê, đang đứng trước 1 hàng hoa có 1 bó hoa đẹp lắm, mua nhá! Hoặc thỉnh thoảng thì rủ nàng đi ăn ngao hấp ở 1 cái xó xỉnh nào đó của Hà Nội.
Một ông anh. Lúc nào cũng chừng mực. Trong ngày trọng đại của đời mình, anh vẫn nhớ tới nàng. Khi anh gọi điện và dặn dò, động viên nàng, nàng đã rơi nước mắt vì xúc động. Hoặc một lần khác, khi đang đi điền dã ở miền núi, suốt mấy ngày ở ngoài vùng phủ sóng. 1 buổi chiều đi xe đến nơi có sóng điện thoại, nhận được tin nhắn đầu tiên là của anh. Anh chúc 1 chuyến đi tốt đẹp. Thấy ấm lòng vì sự quan tâm tưởng chừng nhỏ nhặt ấy.
Khi gặp những KẺ, nàng thấy yêu quý, trân trọng hơn những NGƯỜI.
Äôi khi "xúy vân giả dại" cÅ©ng là má»t cách hay bạn ạ.
ReplyDeleteCảm Æ¡n bạn vì bạn Äã là bạn cá»§a mình suá»t bao nhiêu nÄm mà không má»t lá»i than phiá»n.