Wednesday, April 22, 2009

Valkyrie

Bỏ qua cái Fast and furious chỉ có khả năng kích động giác quan bằng những tiếng gầm rú của động cơ, coi như bộ phim tương đối ấn tượng đã xem gần đây là Valkyrie với sự có mặt của Tom Cruise. Lâu lắm mới xem Tom diễn xuất, anh này già thật rồi...
Valkyrie đơn giản chỉ là sự tái hiện lịch sử về quá trình hành động của một nhóm sĩ quan cao cấp trong chính phủ Phát xít Đức nhằm ám sát Adolf Hitler. Những ai đã đọc cuốn "Sự suy tàn và trỗi dậy của đế chế thứ ba" (William L.Shirer) thì đều biết chắc kịch bản phim hoàn toàn dựa vào cuốn sách này.
Về vụ ám sát nổi tiếng này, cũng từng có một bộ phim tài liệu (chả nhớ của nước nào, tình cờ xem đúng mỗi 1 lần) đã mô tả sự phục dựng, tái tạo lại từng chi tiết với sự góp mặt của nhiều chuyên gia về kiến trúc, về vũ khí... Họ làm tất cả những việc đó với mong muốn tìm hiểu lý do tại sao vụ ám sát đó đã xảy ra nhưng hoàn toàn thất bại, tại sao Hitler có thể thoát chết một cách kỳ diệu như thế. Lý do được đưa ra là sự di chuyển tình cờ của cái cặp chứa bom, hic.
Nếu chưa đọc "Sự suy tàn và trỗi dậy của đế chế thứ ba" và chưa xem bộ phim tài liệu kia thì chắc chắn là Valkyrie không thu hút nàng đến thế. Câu chuyện đã biết trước kết cục, song vẫn có cái hồi hộp riêng khi trải nghiệm từng chi tiết. Vượt qua kết cục "đã biết rồi" để khơi dậy cảm giác và hứng thú của người xem, đó là 1 thử thách không nhỏ đối với thể loại phim lịch sử như thế này. Valkyrie ít nhất đã thành công về phương diện ấy.

Monday, April 13, 2009

Những người/kẻ đã gặp...

Những người/kẻ đã gặp...
Một thằng Nhóc, vẫn chị chị em em rất ngoan, nhưng không bỏ lỡ một cơ hội nào để "đong đưa" chị, để khoe chiến tích tình trường, nhàm chán! Chú thích là em có bạn gái rồi, và cô bạn gái ấy thật quá tuyệt vời vì đã tin tưởng em tuyệt đối. Hồi đầu, em thi thoảng lại nhắn tin kêu buồn, kêu chán, thi thoảng lại phàn nàn về sự nhạt nhẽo của tình yêu với bạn gái. Sau vài lần, chị hiểu ra vấn đề và sổ toẹt với em, em xấu hổ ko dám gặp chị một thời gian dài. Bây giờ, gặp em thì chỉ nói chuyện công việc, có nói về bạn gái, em chỉ dám nói tốt thôi, haha. Nàng gọi kiểu như Nhóc là kẻ học đòi.
Một anh giai. Phải nói chuyện vì công việc. Anh giai này cứ như chỉ mong nói cho xong chuyện công việc để sấn sấn sổ sổ "lội" vào đời tư của nàng. Ai đời, mới gặp nhau hôm đầu tiên đã hỏi từ quê quán, năm sinh cho đến tông chi họ hàng nhà người ta. Lại còn xin cho anh về nhà em chơi cho biết, để anh về quê mang quà lên biếu 2 bác, ặc! Nàng gọi kiểu này là kẻ thô lỗ.
Một ông trí thức kính trắng. Rón rén thả lời ong bướm những khi gặp nàng 1 mình. Cũng rón rén tâm sự ước mơ thời trai trẻ. Huhm, nàng chỉ cười tỉnh bơ: "thế à chú?" Sau vài lần, hễ cứ thấy nàng là chú lại ngại ngùng. Nàng chưa biết đặt cho chú tên gì.
Một ông "nhà văn trẻ". Em có cuốn này của anh chưa? Gặp nhau anh tặng sách nhé! Anh dẫn chuyện bằng Kinh Dịch, bấm quẻ nọ kia. Mắt nhắm tít, tay vung vẩy. Nói trên trời dưới biển một thôi một hồi, anh nhấn mạnh, em là cũng đoản mệnh đấy, chắc chỉ sống được đến 60 thôi, sống gấp đi! Haha, chết cười, định dùng tri thức "mị dân" đây. Nghe câu đó là hiểu ra vấn đề ngay. Nàng gọi kiểu này là kẻ khốn.
Gặp những kẻ như thế, chỉ "nghĩ đời mà ngán cho đời". Nhưng vẫn còn may, nàng còn gặp cả những người khiến nàng cảm thấy tôn trọng, không phải vì tình cảm của họ mà chính là vì cách họ ứng xử với tình cảm ấy.
Một cậu bạn ở tít trời Tây. Nhớ gọi điện cho nàng vào buổi sáng sớm, trước khi nàng bảo vệ tốt nghiệp. Cũng nhớ gọi điện vào ngày đầu tiên của năm mới, để chúc Tết cả gia đình nàng.
Một cậu bạn khác, thi thoảng lại hứng chí lên, gọi điện bảo nàng ra cổng nhận hoa hoặc nhận sách - quà tặng cho 1 ngày bình thường, ko có lý do gì cả. Hoặc thỉnh thoảng, tự nhiên hắn gọi điện, hỏi: ê, đang đứng trước 1 hàng hoa có 1 bó hoa đẹp lắm, mua nhá! Hoặc thỉnh thoảng thì rủ nàng đi ăn ngao hấp ở 1 cái xó xỉnh nào đó của Hà Nội.
Một ông anh. Lúc nào cũng chừng mực. Trong ngày trọng đại của đời mình, anh vẫn nhớ tới nàng. Khi anh gọi điện và dặn dò, động viên nàng, nàng đã rơi nước mắt vì xúc động. Hoặc một lần khác, khi đang đi điền dã ở miền núi, suốt mấy ngày ở ngoài vùng phủ sóng. 1 buổi chiều đi xe đến nơi có sóng điện thoại, nhận được tin nhắn đầu tiên là của anh. Anh chúc 1 chuyến đi tốt đẹp. Thấy ấm lòng vì sự quan tâm tưởng chừng nhỏ nhặt ấy.
Khi gặp những KẺ, nàng thấy yêu quý, trân trọng hơn những NGƯỜI.

Sunday, April 12, 2009

Hoà nhạc

Thứ 7 vừa rồi đi nghe nhạc của Johann Sebastian Bach. Tình cờ lại gặp đúng cái ông nhạc trưởng người Nhật Honna Tetsuji mà cách đây 1 năm rưỡi đã gặp ở Nhà hát lớn. Còn nhớ rõ, đó là buổi tối như thế nào... Không nhớ buổi hòa nhạc hôm ấy nghe nhạc gì, chỉ nhớ cái cảm giác lê thê, ảo não của những trường đoạn dằng dặc. Lần vừa rồi thì khác. Nét nhạc tươi vui, mê hoặc.
Ờ, mà ngẫm ra có thể coi tuần vừa rồi là tuần lễ Nhật Bản được. Làm cái gì cũng dính dáng 1 chút đến Nhật, buồn cười... (Cái gì cũng thú vị, trừ vụ bon chen đi xem Lễ hội hoa anh đào, sic!)