Sunday, April 15, 2007

Cafe thứ bảy

Có một tối thứ bảy buồn...
Quán cafe. Những bức tranh với gam màu ấm, rất hòa điệu với màu gạch sàn. Những cành hoa loa kèn vươn mình kiêu hãnh trong chiếc bình gốm có hoa văn lạ, phô màu trắng rực rỡ lạ kỳ. Những chiếc ghế sofa màu cam nóng bỏng. Ánh đèn vàng dịu, tạo ra một mãnh lực khó giải thích tỏa lan trong không khí. Và những giai điệu trữ tình dìu dặt vang lên trong không gian đầy màu sắc ấy. Nhưng, trong chính không gian ấy, nàng cảm thấy lạc lõng kinh khủng. Không có bất kỳ thứ gì đồng điệu với nàng cả, cả những nét vẽ liêu xiêu, cả những gam màu ấm, cả cái rực rỡ của hoa...
Nàng bắt đầu nhận ra, mình đã sai lầm khi đến đó, và phải chịu đựng những cảm giác ấy. Sự xa lạ bủa vây, cả những nỗi niềm không tên cùng ập tới bủa vây lấy nàng. Nàng tránh nhìn vào mắt người đối diện, vì không muốn người ấy đọc thấy điều gì đó. Có lẽ nàng hơi lo xa, vì đâu phải ai cũng đủ nhạy cảm để biết người khác đang cảm thấy thế nào. Đã có lúc, một giọt nước mắt chực rơi, khi nàng thấy ngột ngạt quá thể. Nhưng nàng ghìm lại được, bằng một thủ thuật đơn giản - ngước mắt nhìn lên. Một hồi lâu. Có lẽ người ấy tưởng nàng đang ngắm tranh, hoặc đang thưởng thức vẻ đẹp của nhánh hoa loa kèn kiêu hãnh.
Nàng muốn đi ra phố ngay lập tức, dù phố đông và vô tình. Nhưng như thế, có vẻ hợp với nàng hơn.

3 comments:

  1. Nghe tả thì giống cafe' Intello trên đường Văn Miếu nhỉ ;) Nhưng ở Ä‘ó thì làm gì có những "giai Ä‘iệu trữ tình dìu dặt" .. hay Ä‘ó là nhịp Ä‘iệu cá»§a con tim :0 :) :)

    ReplyDelete
  2. thế mà không báo cho anh, anh sẽ rá»§ em Ä‘i uống nước chè và nghe nhạc sống. hehe

    ReplyDelete
  3. @anh Tài: Ko phải quán anh tưởng Ä‘âu. Mà nhạc thật Ä‘ó chá»› anh!
    @anh Ánh: Hic, cám Æ¡n đại ca! Nhưng lúc Ä‘ó em muốn 1 mình hÆ¡n!

    ReplyDelete