Wednesday, February 7, 2007

Hoang mang

Viết cho một đêm trắng...
Nàng thật không biết, thực sự trong tay nàng đang có gì? Một công việc để làm, một sự nghiệp để theo đuổi, một gia đình để yêu thương và rất nhiều bạn bè để chia sẻ. Thế nhưng, ngần ấy chưa đủ để trái tim nàng cảm thấy đủ đầy. Nàng biết, phía bên ngực trái, nơi hằng giây vẫn thổn thức những nhịp đập, đang có một khoảng trống thăm thẳm tưởng chừng như không có gì có thể khỏa lấp nổi...
Một đêm khó ngủ khiến nàng không thể nhận ra người trong gương. Ai kia? Cô gái với đôi mắt thất thần ấy là ai? Đến nàng còn không biết thì ai có thể biết nữa đây. Nàng ước, giá có ai đó đủ tài năng và đủ khả năng thấu hiểu nàng để phác lên những đường nét của tâm hồn đang hiển hiện trên khuôn mặt nàng lúc này. Như thế, mọi ẩn ức nội tâm trong thế giới tinh thần của nàng bỗng nhiên biến thành vật chất, biến thành thứ có thể nhìn ngắm được. Ừm, nỗi u buồn này sẽ có màu rêu, niềm hoài vọng này sẽ là màu vàng nhạt, còn sự chán chường này sẽ mang màu xám... Thế, liệu đã đủ để làm nên một bức tranh hay chưa?
Mà thật ra, nàng cũng đâu đã "chỉ mặt đặt tên" được hết tất cả những xúc cảm đang cuồn cuộn trong lòng nàng. Thế thì mong gì có người sẽ phác lên được những đường nét và màu sắc cho những cảm xúc đó. Nàng đang ra sao? Buồn ư? Không hẳn. Hiu quạnh ư? Không hẳn. Hay là trống rỗng? Cũng không hẳn. Nàng không tự "đọc" được mình thì cũng chớ có mong tìm thấy một người có khả năng thấu thị tim gan nàng, nàng ạ!
Tại sao nàng lại tự lái mình vào một con đường ngoằn nghoèo như vậy? Một con đường dẫn vào một khu rừng rậm mà không có lối ra. Vì nàng đang quá cô đơn? Vì nàng đang quá chống chếnh? Vì đôi bàn tay nàng đang rỗng không? Dù là vì sao đi chăng nữa thì nàng cũng đừng nên bước vào khu rừng rậm dày đặc những thứ rối rắm kia nữa. Đó không phải là cuộc sống mà nàng mong muốn, phải không?

1 comment:

  1. Em ơi!
    Chẳng lẽ em nghỉ rằng gần 4 năm bên em, anh chưa hiểu được em sao.Có thể, nhữnglúc nào Ä‘ó anh vô tâm vì lo công việc hay những việc khác. Anh hiểu em Ä‘ang thế nào, anh biết em Ä‘ang nghỉ gì... CÅ©ng giống như anh Ä‘ã từng hiểu em, biết em giận anh.Duy chỉ 1 Ä‘iều mà mãi anh không hiểu được là tại sao em có thể đẩy anh vào hoàn cảnh này. Em đừng nghỉ nhiều quá, chuyện tình cảm không ai nói trước được Ä‘iều gì và chuyện tình cảm có thành hay không cÅ©ng là duyên số. Mong em sống thật hạnh phúc và giữ gìn sức khoẻ. Mong sao,má»—i lần nghỉ về em là anh thấy em Ä‘ang cười vá»›i 2 má lúm đồng tiền.
    Anh

    ReplyDelete