Tuesday, January 30, 2007

Entry for January 31, 2007

Bạn bảo nàng: Hãy đi một nơi thật xa, hãy chỉ có một mình, hãy đẩy mình vào tình trạng cô đơn để làm "phép thử" cho chính tâm hồn mình. Ừ, giá được như thế cũng tốt, nhưng nàng sợ, phép thử ấy rốt cuộc cũng chỉ đem lại ngút ngàn cay đắng cho chính nàng và cho cả một người kia. Nàng chỉ sợ, giá buốt vẫn hoàn ... buốt giá!
Nàng biết mọi người quan tâm đến nàng. Hôm qua, nàng đã có những người bạn mới - những người lần đầu tiên nàng thực sự chia sẻ, thực sự lắng nghe, thực sự thấy họ quan tâm đến nàng như thế nào... Nàng cảm thấy mọi người đang cố gắng giúp nàng tìm ra một lối thoát, nàng biết ơn họ biết nhường nào. Nhưng nàng cũng hiểu rằng, chỉ có nàng, chính nàng mới có thể tự xoa dịu mình, tự "cân bằng" lại chính mình mà thôi.
Hôm nay nàng ngồi cả ngày ở Viện, chăm chú lắng nghe cuộc Hội thảo khoa học. Quá nhiều điều mới mẻ, quá nhiều điều nàng muốn được biết thêm, hiểu thêm. Nhưng có lẽ điều nàng có thể làm được đầu tiên đó là tìm đọc cuốn "Mẫu thượng ngàn" (Nguyễn Xuân Khánh). Hy vọng là nàng sẽ thu xếp được thời gian để đọc nó trong tuần sau.
Một ngày thanh thản sắp qua!

Monday, January 29, 2007

Những câu hỏi???

Nàng muốn biết nàng có thể tìm thấy ở đâu một chút yên bình? Nàng muốn biết nàng có thể giấu ở đâu gánh nặng tâm lý khổ sở này? Nàng muốn biết nàng có thể kiếm tìm ở đâu một hạnh phúc ngọt ngào của tuổi thanh xuân? Những ước muốn ấy có lấy gì làm xa vợi lắm.... Rồi tương lai sẽ trả lời nàng tất cả. Nàng biết vậy nhưng vẫn băn khoăn, rồi tương lai sẽ đi qua cuộc đời nàng như thế nào? Tương lai sẽ thành hiện tại của nàng như thế nào? Và rồi, tương lai ấy sẽ thành quá khứ ra sao? Những câu hỏi rối rắm này, giá mà nàng có thể tìm thấy câu trả lời trong một cuốn sách, kiểu như: "100 câu hỏi vì sao?" thì thật tốt!
Nàng đã ước được vươn vai một cái, và mọi thứ muộn phiền bỗng nhiên tan biến hết. Nàng sẽ lại là nàng, tự tin và kiêu hãnh. Thì ước như thế, chứ nàng biết chỉ có phép màu mới giúp điều ước ấy của nàng trở thành hiện thực. Mấy hôm nay thời tiết bất thường. Ngày thì chang chang nắng, đêm thì tái tê lạnh. Nàng đã tự nhủ: nàng đang cảm thấy chống chếnh chỉ đơn giản vì cái thời tiết bất thường ấy mà thôi. Đúng là một lý do trẻ con và ngốc nghếch! Nàng đâu thể tự phỉnh phờ mình, dụ dỗ trái tim mình bằng một lý do như thế! Nàng biết chắc điều đó nhưng vẫn cứ vờ vĩnh làm một kẻ ngây thơ. Ừ, giá mà bây giờ nàng được "ngây ngây thơ thơ" như hai chị em trong "Tỏa nhị Kiều" thì có khi lại tốt! Ôi, những ý nghĩ quẩn quanh!
Tối nay nàng lại phải đi học, chắc chắn là sẽ phải đứng dậy nói điều gì đó với thầy giáo và các bạn vì hôm nay có thảo luận. Nào, để xem nàng sẽ nói cái gì? Một điều cũ xưa như trái đất, hay là một điều mới mẻ đủ khiến mọi người ngạc nhiên và khó hiểu? Từ giờ đến trưa, có ai có khả năng đem lại cảm hứng cho nàng sáng tạo ra một điều mới mẻ không nhỉ? Nàng biết chắc là không, mà biết đâu có, nhỉ? Hãy bắt tay vào công việc, để thấy mình đang sống.

Tuesday, January 23, 2007

Buồn!

Sáng nay, nàng đến Viện như mọi ngày, đến như một thói quen...
Đêm qua chương trình dự báo thời tiết đã thông tin rằng: hôm nay có không khí lạnh tràn về, có thể có mưa nữa. Nghĩa là trời sẽ lạnh hơn, sẽ có thêm chút mưa lất phất, sẽ khác đi so với những ngày qua. Nhưng hóa ra, đó chỉ là ý tưởng của nàng khi xem dự báo thời tiết. Ý tưởng ấy bị "phá sản" khi nàng vừa tỉnh giấc và chạy vội ra lan can "nghe ngóng" đất trời. Vẫn như thế, vẫn như hôm qua, hôm trước và hôm trước nữa... Trời u ám và lạnh vừa vừa! Nàng cảm thấy chán nản. Có lẽ nàng vẫn chưa lấy lại được cảm giác về thời tiết, có lẽ, những ức chế tâm lý vẫn bủa vây nàng, khiến nàng không bình thường cho lắm!
Nàng đã đứng trước gương rất lâu, tự ngắm nhìn khuôn mặt của mình và tự hỏi: Liệu có ai nghĩ rằng nàng không phải là một người bình thường khi vô tình trông thấy nàng ngoài phố? Không biết những người lướt qua nàng vội vàng ở ngoài kia có nhìn thấy được điều gì đang diễn ra trong con người nàng không? Nàng lo sợ, lo sợ mình trở thành một chiếc bình pha lê trong vắt trước mắt mọi người. Thực sự lo sợ....
Nàng đọc blog của bạn và đọc lại bài thơ bạn viết cho nàng và chuyện của nàng. Bài thơ có vẻ nhẹ nhõm nhưng nó khiến tim nàng đau nhói. Nàng thấy nàng là người có lỗi, nàng thấy nàng tàn nhẫn, nàng thấy nàng độc ác với quá khứ... Nhưng đó là nàng, đích xác là nàng!!! "Chỉ một lời em nói/ Khát tim anh một đời".... Trời ơi, nàng đâu muốn như thế....

Tuesday, January 16, 2007

Entry for January 17, 2007

Nàng sẽ không ân hận khi quay đầu về quá khứ, và cũng không ân hận khi nghĩ tới tương lai. Đó là điều mà nàng tin chắc trong lúc này. Rồi đây, nàng biết, nàng sẽ phải đối diện với rất nhiều đau đớn, rất nhiều khổ sở nhưng sự giằng xé thì có lẽ là đã ra đi rồi. Ra đi từ ngày hôm qua, và ở lại trong sự xa xăm của những ngày quá vãng...
Nàng sẽ sống tiếp như thế nào, nàng cũng không biết nữa. Nhưng nàng dám sống, dám tin - đó là điều quan trọng nhất! Nàng sẽ làm người khác đau, và cũng tự làm đau mình, nhưng biết làm sao được... Cuộc sống là như thế!

Monday, January 8, 2007

Gặp thác!!!

Mấy hôm nay, Hà Nội lạnh tái tê!
Nàng chỉ thích được nằm trong chăn ấm và suy nghĩ... Sáng nay nàng lên Viện muộn hơn mọi ngày, chỉ vì sở thích bất thường ấy. Bỗng nhiên nàng cảm thấy tương lai là một thứ gì đó nằm trong tay nàng ngay thời hiện tại. Rất hiếm khi nàng phải suy nghĩ nhiều về chuyện tương lai. Cuộc đời nàng từ bé đến lớn tựa như một dòng chảy, cứ mải miết xuôi dòng vô cùng thuận lợi. Nhưng cũng có lẽ vì dòng chảy ấy êm đềm quá nên nàng đã bị ru ngủ, khiến nàng quên rằng, nàng cũng có một trí óc không tồi để suy nghĩ.
Giây phút này đây, dòng chảy đời nàng đang gặp "thác ghềnh". Nàng không chắc đó là hiểm họa hay may mắn, nhưng nàng vẫn thấy vô cùng cảm ơn cái "thác ghềnh" đột ngột ấy bởi nhờ nó mà dòng chảy đời nàng có cơ hội được dừng lại để bắt đầu suy ngẫm. Suy ngẫm đầu tiên là về hiện tại, suy ngẫm thứ hai là về quá khứ, và điều thứ ba nàng phải suy ngẫm, đó chính là tương lai...
Một người bạn nói với nàng kiểu rất chi là "nghị quyết Đại hội Đảng" rằng: Trong sự thách thức, trong sự khủng hoảng luôn luôn tiềm ẩn những thời cơ. Nàng thấy điều đó không sai, nhưng cũng không dám chắc mình có thể vượt qua sự khủng hoảng hay không. Nàng chưa bao giờ như thế cả.