Hà Nội nắng!
Chẳng có lý do gì để nàng thấy muộn phiền vào một buổi chiều mùa đông rực rỡ như vậy, dù công việc đang đeo bám nàng, đòi phải được làm xong lập tức! Nàng vẫn có thể lướt qua blog như một kẻ điềm nhiên nhất với thời gian.
Nàng thường lưu luyến với bất kỳ điều gì đã qua. Một con đường tình cờ đi qua thủa còn lơ ngơ chưa quen phố xá Hà Thành, một chiếc ghế đá từng ngồi vào một buổi chiều đầy tâm trạng nào đó, một con người tình cờ gặp, tình cờ nói chuyện, tình cờ khiến nàng cảm thấy trái đất quả là tròn... Ty tỷ thứ nàng lưu luyến đang qua đi, qua đi trong thời gian. Thế mà nàng vẫn điềm nhiên với nó, vì nàng biết, dù thời gian có đưa tất cả những gì nàng có vào quá khứ thì chúng vẫn luôn luôn sống trong nàng. Nàng yêu quá khứ. Nếu nàng ở vào thời Thơ Mới, biết đâu đã trở thành một nhà thơ hoài cổ rồi cũng nên (phấn khởi lên thì nàng nghĩ thế thôi, vu vơ, vu vơ...)
Năm phút dành cho blog đã hết, nàng phải tiếp tục thôi, bác Đặng Tiểu Bình đang chờ nàng nghiên cứu tiếp về quãng đời hoạt động cách mạng thăng trầm và cực kỳ "khó nuốt" của bác!
5ph ma` nang viet duoc tung nay a'? Co le phai thue nang viet bao' cho to' moi duoc:). CHuc nang 1 ngay vui ve!:)
ReplyDelete