Monday, March 11, 2013

Bài học tình yêu



Tớ biết yêu từ bao giờ, tớ cũng không rõ nữa. Nhưng tớ khai luôn là tớ đã biết nói lời yêu ngay từ hồi bập bẹ từng tiếng một. Thế nên, chuyện yêu đương í mà, tớ cũng kinh nghiệm đầy mình. Nói có khi các bạn tưởng tớ giỡn, nhưng mà thi thoảng tớ cứ phải làm chị Thanh Tâm cho cặp đôi ở cùng nhà với tớ đấy chứ!
            Sáng nào trước khi đi học, khi Daddy âu yếm nhìn tớ nói: Ai lớp dìuuuu (I love you), tớ cũng làm luôn một tràng: Ai lớp Đát-đì, ai lớp Ma-mì, ai lớp Gây-biều, ai lớp Chồ-phí-àaa (I love Daddy, I love Mommy, I love Gabriel, I love Sophia). Khi bạn Mommy ôm tớ vào lòng và hít hà lên đôi má phinh phính hồng của tớ bảo: Mẹ yêu Sophia, tớ cũng sẽ hít một hơi thật sâu lấy đà để nói luôn một mạch: Chô-phi-a iêu mẹ, Chô-phi-a iêu bố, Chô-phi-a iêu em Gây-biều, Chô-phi-a iêu Chồ-phí-à. Chả hiểu sao, ngày nào tớ cũng nói đầy đủ thủ tục như vừa kể, thế mà tớ có cảm giác bạn Mommy chỉ nghe xong câu thứ 3 là lấy làm thoả mãn lắm rồi, tính baibai tớ luôn. Tớ không chịu, tớ cứ phải nói cho bằng được câu cuối cùng rồi mới bai. Mãi rồi bạn Mommy cũng có vẻ hiểu ra cái lí lẽ đơn giản nhất trần đời: chuyện có “đắt” hay không là ở câu cuối – câu quan trọng nhất trong mọi câu chuyện. Bạn Daddy thì khác, bạn í thì ngày nào cũng có vẻ như chỉ chờ để nghe câu cuối cùng của tớ. Nghe xong, bạn í lại còn gật gù bảo: Tốt, con biết yêu bản thân con là tốt, bố thích như thế. Được cổ vũ, tớ chu môi ban phát cho Daddy, Mommy, Gabriel mỗi người một nụ hôn ướt rượt rồi không quên chu môi ngoảnh qua, ngoảnh lại tự thơm mình. Ngày nào cũng loay hoay ngoảnh bên này, bên kia cong môi chụt chụt thật lực mà cho đến tận bây giờ, tớ vẫn không sao thơm vào má mình được. Thế mới hay, biết yêu và yêu cho được bản thân mình không phải là chuyện dễ! J
            Tớ yêu nhiều, kể mỏi mồm không hết. Nếu ai hỏi tớ yêu ai, tớ sẽ nói luôn không cần suy nghĩ rằng tớ yêu Daddy, Mommy, yêu em Gây-biều, yêu ông bà, yêu bà ngại, yêu chú Tuấn dì Ly, yêu em Kốc, yêu bác Tài, yêu Nina, yêu chú Vin, yêu Lion... À, không, đến đoạn yêu Lion thì tớ phải khựng lại suy nghĩ một chút vì Lion hay làm tớ sợ cuống. Dù Lion trông rất dữ dằn nhưng lại rất ấm và mượt.  Dù Lion chả nói năng gì và thường lừ lừ xuất hiện làm tớ sợ hết hồn nhưng thi thoảng, mắt nó nhìn tớ ươn ướt trông rất thương. Suy đi tính lại, tớ vẫn yêu Lion – con chó nhà chị Nina. Đấy, tình yêu giúp tớ chiến thắng sợ hãi.
            Tớ không giấu diếm chuyện tớ yêu nhiều, ngược lại, tớ rất thích thể hiện tình yêu. Tớ có sở thích gọi tất cả mọi thứ xung quanh là Mommy, Daddy, Gabriel và tớ. Khi đọc sách với Mommy, thấy trong sách có một đàn vịt, tớ bèn chỉ luôn vào con to nhất bảo: Đát-đì rồi lần lượt gọi tên: Mommy, Gây-biều, Sophia, ông, bà, Pema, bà ngại, dì Ly, em Kốc… cho đến khi hết cả vịt thì mới thôi. Khi đi công viên với Daddy, tớ nhặt được một vốc sỏi cho vào túi, rồi tớ nhặt từng viên ra kể lể: Đạt-đi, Mạ-mi, Gậy-biêu, Chồ-phì-á, Pe-ma, Ông, Bà,… Nhưng không phải cái gì cũng có đủ số lượng cho tớ đặt tên danh sách dài dằng dặc những người tớ yêu, thế nên tớ phải tuỳ cơ mà ứng biến (đấy, yêu nhiều khổ thế!). Một lần, đọc sách với Mommy, tớ thấy có một đàn thỏ thì nhanh nhảu đặt tên luôn: Mommy này, Sophia này, Gabriel này… Buồn thay, tớ mới đặt đến đấy thì hết thỏ. Tớ im lặng suy nghĩ và tìm kiếm, mãi mà không tìm ra con thỏ nào thật bự để đặt tên nó là Daddy. Tình thế thật là nan giải! Đã thế, khi tớ đang căng óc ra nghĩ, Mommy lại quấy quả bằng một câu hỏi cắc cớ (như lệ thường): Thế Daddy đâu rồi? Daddy đâu? Tớ nhìn Mommy, nhìn lại trang sách, mặt bần thần vì chưa kiếm ra con thỏ bự.  Rồi một tia sang loé lên trong đầu tớ, tớ cười nhoẻn, thẽ thọt: Daddy đi làm rồi. Mommy đang bần thần chả kém gì tớ vì hồi hộp chờ câu trả lời, nghe thế thì cười haha phục tớ sát đất.
            Tóm lại, đi bất kì đâu, nhìn thấy bất kì cái gì có từ 2 cái trở lên, tớ đều nghĩ ngay đến việc đặt tên chúng bằng các tình yêu của tớ. Cũng giống như các nhà thám hiểm hay các nhà phát minh thường lấy tên mình đặt cho các phát hiện mới, mỗi ngày, tớ đều khám phá ra thứ gì đó mới để đặt tên cho các tình yêu lớn của đời mình. Ví dụ, hôm nọ, trên đường đi học về, tớ vấp phải cái nắp cống trên đường, ngã cái uỵch. Vừa trề môi ra định mếu thì tớ lại phát hiện ra có liền mấy cái nắp cống nằm cạnh nhau, trông rất ngụ ý, tớ toét mồm cười quên cả đau. Phủi đít đứng dậy, tớ rành rọt chỉ vào từng cái nắp cống, lần lượt gọi tên các tình yêu của đời tớ. Đặt tên xong xuôi, tớ còn đứng ngắm nghía rồi cười khanh khách sung sướng. Dù khám phá của tớ oách ra trò, nhưng tớ chưa điên đến mức cởi truồng ra mà chạy nhong nhong ngoài đường hét toáng “Ơ-rê-ka”. Có điều, hai bạn Mommy, Daddy thì lại có vẻ sung sướng phát cuồng vì các phát hiện của tớ. Bằng chứng là mỗi lần nghe tớ đặt tên cho các khám phá mới, hai bạn í nhìn tớ đắm say và cười rất hạnh phúc. Duy chỉ có một lần, bạn Mommy chun mũi, nhăn mặt. Đó là lần tớ với bạn Mommy đứng trong bác-gum (bathroom), khi bạn Mommy đang lau đít cho tớ mà chưa kịp xả bồn cầu. Tớ tò mò nhìn vào cái bồn cầu và tớ khám phá ra mấy cục ị của tớ. A, Đát-đì này, Ma-mì này, Gây-biều này, Chồ-phí-aaa! Tớ reo lên. Mommy nhăn mặt xả vội bồn cầu, các “tình yêu” của tớ trôi tuột đi trong chớp mắt. Tớ bực. Bực vì bạn Mommy không để tớ ngắm nghía phát kiến của mình sau khi đặt tên như mọi bận, bực cái nữa là bạn í lại nhăn mặt trước phát kiến của tớ. Sao Mommy lại nhăn mặt nhỉ? Tớ yêu bạn í bằng tất cả những gì tớ có cơ mà. Lẽ ra bạn í phải cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết mới phải, vì tớ đã chia sẻ với Mommy, Daddy, thằng Gây-biều ngay cả những bí mật cá nhân thầm kín nhất. Tớ yêu vô điều kiện. Chả nhẽ, đó không phải là một thứ tình yêu lí tưởng hay sao? Bạn Mommy còn chờ mong gì hơn thế nữa nhỉ?
            Tớ đã tính chia sẻ thêm vài bài học về tình yêu nữa, bạn Mommy cũng đang há miệng ngồi chờ, nhưng vì nhắc lại chuyện bực mình vừa nêu trên, tớ lại hết cả cảm hứng nói chuyện yêu đương. Giận bạn Mommy thêm tí đã. Bao giờ bạn í học thủng các bài học trên đây, có thể, tớ sẽ chia sẻ thêm đôi ba điều nữa. 


Ảnh: Tác phẩm tranh tường của Daddy dưới sự chỉ đạo nghệ thuật của tớ. Quan điểm của tớ thì luôn thống nhất, vẽ gì thì vẽ, phải vẽ cho đủ ít nhất 4 bạn, để tớ còn tiện đặt tên mà không phải tốn nơron thần kinh quá.




Tuesday, March 5, 2013

Đẹp trai hai răng hay siêu nhân đóng bỉm


Kể từ hôm cả nhà tớ hát “Happy birthday Gây-biều”, thằng Rau Muống đã được 1 tuổi. Nhưng đi đâu, ai hỏi, bạn Mommy cứ toàn khai thêm: Rau Muống 1 tuổi 2 răng. Chắc bạn í nói thế nghe cho có khí thế, chứ có nhõn mỗi một cái tuổi thì khoe cái gì.
            Trước sinh nhật thằng Rau Muống, Mommy, Daddy cứ chộn rộn hết cả lên vì suy tính sẽ tổ chức tiệc sinh nhật thế nào cho nó, khi mà thực tế là năm nay nó chả có ngày sinh nhật. Nghĩ cũng tội cái thằng… Cứ tưởng tượng cảnh đêm trước ngày sinh nhật, nó háo hức đợi chờ, mơ tưởng về ngày của nó để rồi sáng hôm sau tỉnh dậy, giở lịch ra đã thấy đó là ngày sau ngày sinh nhật nó rồi, tớ thấy muốn khóc quá đi thôi. Thể nào Rau Muống cũng nghĩ có con quái vật nào đã “ngốn” mất ngày sinh nhật của nó trong khi nó đang ngủ. Mà cũng tại nó cơ, ai bảo cứ chọn nhằm ngày nhuận của năm nhuận mà hello đời, cứ thích khác người cơ! Nó đúng là có máu làm “siêu sao” từ trong bụng.
            Suy nghĩ mãi, cuối cùng, bạn Daddy chốt hạ rằng, cả nhà sẽ đi ăn tối vào ngày lẽ ra là sinh nhật của thằng Rau Muống, nếu con quái vật nào đó đã không máy mồm chén mất. Rồi để động viên tinh thần thằng Rau Muống, Daddy quyết là cả nhà làm thêm cái sinh nhật nữa cho nó vào cuối tuần, tổ chức cùng với chị Thỏ nhà bác Thuý. Daddy mua đủ thứ đồ trang trí, bóng bay… chờ để tổ chức tiệc lần 2 cho Rau Muống. Tớ thấy không khí quá, ngày nào tớ cũng hát “Happy birthday Gây-biều” chờ đến chủ nhật. Đùng một cái, ngày thứ 7 tớ ốm, có khi vì tớ hát “Happy birthday Gây-biều” nhiều quá cũng nên. Daddy Mommy đành phải huỷ việc tổ chức sinh nhật lần 2 cho thằng Rau Muống. Bóng bay, nến, mũ sinh nhật ngổn ngang khắp nhà mà mặt Mommy buồn thiu. Tớ thương quá nên quyết định viết bài này để bù đắp cho cả nhà, nhất là cho thằng cu Muống.
             Thế là thằng cu Muống đã có 1 năm thâm niên làm Sao. Gần đây, Mommy hay gọi nó là thằng Đẹp trai hai răng. Thế mới thấy công nghệ đánh bóng của Mommy rất cừ (mà cừ là phải, chuyên môn của bạn í là lau dọn nhà cửa còn gì), Rau Muống có mỗi cái răng mới mà bạn í đã đặt luôn cho một cái tên kêu như còi xe cứu hoả. Cứ cái đà lăng-xê như này, tớ đồ là nó sắp thăng hạng thành siêu sao. Thằng cu đẹp trai hai răng cũng biết thế hay sao mà có vẻ ra chiều tự mãn với nụ cười quyến rũ của nó. Mỗi khi nó định thò tay mở ngăn tủ của Daddy, thó thức ăn của Mommy hoặc cướp giật đồ chơi của tớ, nó lại nhoẻn miệng cười rất hiền. Mommy nhìn nó cười ngất ngây cả người, thế là mắc mưu nó rồi, nó nhúng luôn cả bàn tay béo múp vào bát súp của Mommy, cười khành khạch. Đồ chơi của tớ, tớ đang cầm trên tay, chưa kịp giảng giải cho thằng Rau Muống cách chơi thế nào, nó đã nhanh tay cướp mất. Tớ chỉ có nước ngồi lăn ra khóc để cầu cứu viện trợ của Mommy, Daddy. Nó thấy tớ khóc, lại càng khoái chí tợn.
            Một hôm, sau khi nghe tớ cấp báo, Mommy tức tốc chạy vào phòng tớ, hoảng hồn thấy thằng Rau Muống đang đứng sừng sững trên ghế, tay  vung vẩy hộp sửa tớ uống dở để trên bàn, mồm cười toét. Sữa bắn tung toé khắp nơi chí chốn. Quang cảnh thật là hùng tráng! Xem màn này xong, tớ phải công nhận luôn nó đích thị là siêu nhân trong nhà tớ. Chắc các bạn ngạc nhiên, vì tớ - đàn chị của nó đường đường mà lại dễ dàng để nó qua mặt thế. Thôi, tớ thú thật thế này, tớ nhường nó làm siêu nhân, để nó tạm xao nhãng cái danh siêu sao đặng tớ còn có đường mà phấn đấu. 
Ảnh: Dáng đứng lẫm liệt của siêu nhân đóng bỉm

Siêu nhân tung chưởng

Siêu nhân lục lọi