Hôm nay ngồi "khảo" cuốn Tổng tập văn học các dân tộc thiểu số Việt Nam cả buổi, thấy thú vị thật! Người miền núi yêu nhau, giận hờn nhau sao mà hồn hậu, tự nhiên và đẹp đẽ. Nghe họ tán nhau đây:
Ngủ mơ nghe tiếng hát
Ngủ mơ nhìn thấy nhau
Mơ thấy anh kề sát
Cùng nắm tay nghiêng đầu
Mơ thấy anh ăn trầu
Vui đùa em cướp lấy
....
Đôi ta hãy kề nhau
Sẽ sẻ canh hai bát
Sẽ chia đũa hai đôi
Nắm nắm xôi dành sẵn!
Về nằm đệm nẹp đỏ
Về nằm đệm nẹp đen
Vía anh yêu gọi về cạnh em!
Mổ vịt phần lườn cánh
Bóc trứng phần lòng đỏ
Gối sẻ nửa em chờ
Chăn chia đôi em đợi
Em đợi chờ anh trong giấc mơ.
Ướm hỏi nhau, ngấm nguýt nhau cũng "chua chát" đến điều:
- Anh qua suối khéo đắp cá
Qua ruộng khéo cấy giâm
Mười chín đận tình, nay mới tới em?
Có sao đâu cứ nói thực
Đã cắt, cắt cho nhẵn
Đã gọt, gọt cho bằng
Cho trơn như nàng Mường Than gọt ống suốt
Em ngốc nghếch thật thà
Lời đã nói chẳng rút lại được
Anh yêu hai tình còn gửi khăn điều
Xoắn hai vợ còn quấn khăn lụa
Lời anh réo rắt trên lưỡi, em nghe để dạ
Xót thầm trong dạ nào ai biết cho?
Anh có vợ, chối không, định đùa ghẹo em a?
- Nón Kinh chưa lên vành
Nón tát chưa buộc quai
Anh là trai trơn xin đến tìm vợ
...
Thấy vực sâu muốn lặn
Thấy vực xanh muốn uống
Chỉ e rêu trôi đến ngăn
Chỉ sợ chồng em đến chắn
Nước ngập núi anh cũng cố lặn
Nước tràn bờ anh cũng cố bơi
Chỉ e bơi giữa thác công toi
Ngụp trong sóng phí sức.
Wednesday, August 22, 2007
Sunday, August 19, 2007
Học thuật vui vẻ!
Học thuật không có nghĩa là không vui vẻ! Nhưng có lẽ, người ta quen nghĩ rằng chuyện học thuật luôn nghiêm nghị và hình ảnh đại diện tiêu biểu vẫn là những cái trán nhăn! Nàng thì biết, chuyện học thuật lắm khi thật là vui vẻ!
Tuần trước, nàng được cử đi giao lưu với các nghiên cứu viên trẻ của Đài Loan trên Viện lớn. Cứ nghĩ chuyện giao lưu này chẳng có gì hay ho lắm. Háo hức mỗi chuyện sẽ gặp lại một số bạn bè ở Viện khác thôi. Hóa ra (có những thứ "hóa ra" thật đáng yêu và thú vị!), cuộc giao lưu này khiến nàng bị thu hút thật sự! Những vị giáo sư, phó giáo sư trẻ măng của Đài Loan khiến nàng thấy nể phục. Những cuộc tranh luận sôi nổi cũng khiến mọi người cười nhiều hơn là nhăn trán. Nàng có cơ hội thực hành tiếng Trung với những người bạn lạ. Nhưng hầu hết mọi lần tiếp xúc, ngôn ngữ sử dụng luôn là vừa Trung, vừa Anh và thế cùng bất đắc dĩ thì lại dùng độc chiêu "hoa chân múa tay" - ngôn ngữ cơ thể, hehe! Xung quanh chuyện phiên dịch, "thông diễn" cũng khối chuyện hay!!! Quả là học thuật vui vẻ của những người trẻ tuổi.
Tuần trước, nàng được cử đi giao lưu với các nghiên cứu viên trẻ của Đài Loan trên Viện lớn. Cứ nghĩ chuyện giao lưu này chẳng có gì hay ho lắm. Háo hức mỗi chuyện sẽ gặp lại một số bạn bè ở Viện khác thôi. Hóa ra (có những thứ "hóa ra" thật đáng yêu và thú vị!), cuộc giao lưu này khiến nàng bị thu hút thật sự! Những vị giáo sư, phó giáo sư trẻ măng của Đài Loan khiến nàng thấy nể phục. Những cuộc tranh luận sôi nổi cũng khiến mọi người cười nhiều hơn là nhăn trán. Nàng có cơ hội thực hành tiếng Trung với những người bạn lạ. Nhưng hầu hết mọi lần tiếp xúc, ngôn ngữ sử dụng luôn là vừa Trung, vừa Anh và thế cùng bất đắc dĩ thì lại dùng độc chiêu "hoa chân múa tay" - ngôn ngữ cơ thể, hehe! Xung quanh chuyện phiên dịch, "thông diễn" cũng khối chuyện hay!!! Quả là học thuật vui vẻ của những người trẻ tuổi.
Tuesday, August 7, 2007
"Cháo" điện thoại
Mẹ chắc vẫn đang bực mình đấy...
Cũng tại nàng cơ... Ai đời, mẹ đã chuẩn bị bữa sáng rồi, thế mà không chịu ăn tý nào... Mà không, tại ai ai ấy chứ! Mới sáng bảnh mắt đã "nấu cháo" điện thoại. "Cháo" này nấu lâu, ăn cũng lâu nên nàng mất hơn 2 tiếng đồng hồ mới xong xuôi. Mẹ cứ gọi ới ời mãi, nhưng nàng vẫn cố thủ trên giường "buôn bán", bỏ qua cả bữa sáng, quên cả giờ lên cơ quan...
Và nàng thấy no với bữa sáng kiểu này. Chỉ có điều, nó làm mẹ phiền lòng vì "ế" đồ ăn sáng.... Giờ này, mẹ đang ăn trưa đây, và thể nào cũng càu nhàu về bữa sáng bất thường này của nàng!
Cũng tại nàng cơ... Ai đời, mẹ đã chuẩn bị bữa sáng rồi, thế mà không chịu ăn tý nào... Mà không, tại ai ai ấy chứ! Mới sáng bảnh mắt đã "nấu cháo" điện thoại. "Cháo" này nấu lâu, ăn cũng lâu nên nàng mất hơn 2 tiếng đồng hồ mới xong xuôi. Mẹ cứ gọi ới ời mãi, nhưng nàng vẫn cố thủ trên giường "buôn bán", bỏ qua cả bữa sáng, quên cả giờ lên cơ quan...
Và nàng thấy no với bữa sáng kiểu này. Chỉ có điều, nó làm mẹ phiền lòng vì "ế" đồ ăn sáng.... Giờ này, mẹ đang ăn trưa đây, và thể nào cũng càu nhàu về bữa sáng bất thường này của nàng!
Sunday, August 5, 2007
Lịch
Nàng biết lịch rồi...
Thì vẫn là sáng: ngủ dậy là call..., uống cafe, chạy... Chiều vào thư viện đọc sách, học chữ Hán, gặp vài người bạn. Tối có thể đi xem phim (phim mới nhất là về điệp viên, nghe đâu rất chi là hay!!!) rồi lại call...
Hôm qua thì đặc biệt hơn một chút, vì quên chìa khóa và phải hì hục tự tìm cách mở cửa trong vòng 1 tiếng đồng hồ ( vì tiếc tiền gọi người đến phá khóa, chẳng là mới bị "cắt cổ" tuần trước "can tội" quên chìa khóa trong phòng, hic, đúng là "đãng trí bác học"!). À, hôm qua có gió biển nữa...
Chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có lịch mới...
Thì vẫn là sáng: ngủ dậy là call..., uống cafe, chạy... Chiều vào thư viện đọc sách, học chữ Hán, gặp vài người bạn. Tối có thể đi xem phim (phim mới nhất là về điệp viên, nghe đâu rất chi là hay!!!) rồi lại call...
Hôm qua thì đặc biệt hơn một chút, vì quên chìa khóa và phải hì hục tự tìm cách mở cửa trong vòng 1 tiếng đồng hồ ( vì tiếc tiền gọi người đến phá khóa, chẳng là mới bị "cắt cổ" tuần trước "can tội" quên chìa khóa trong phòng, hic, đúng là "đãng trí bác học"!). À, hôm qua có gió biển nữa...
Chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có lịch mới...
Subscribe to:
Comments (Atom)