Tuesday, April 24, 2007

Lại chuyện đám cưới!

Lại "có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi..."
Hội thoại 1:
- Lưu ơi, đã biết là cuối tháng này cái H lấy chồng chưa?
- Ha...ả??? (Trố mắt và thét to đầy kinh ngạc!)
- Ơ, thế chưa biết hả? À, ( vừa nói vừa xua tay lia lịa) mà không phải là nó lấy cái anh người yêu của nó đâu!
- Ha...ả? ( đã ngơ ngác, càng ngơ ngác hơn!!!)
- À, tức là nó không lấy cái anh người yêu cũ ấy, cái anh mà bọn mình vẫn gặp ấy mà. Anh khác, mới toe!
- Thì ra là thế! Ừhm... (gật gù!)
Hội thoại 2:
- Lớp trưởng ơi, thông báo với cả lớp là cuối tháng tớ cưới nhé! (Rụt rè...)
- Á, sao đến bây giờ mới nói, mà việc gì cứ vội vội vàng vàng thế nhỉ? (Giả bộ cáu kỉnh kiểu ...xếp lớn!)
- Không phải tại tớ đâu (giọng thanh minh rõ!!!), tại anh ý đã 30 tuổi rồi... (có chút ngậm ngùi!)
Hội thoại 3:
- Này, cuối tháng đi đám cưới tớ nhé! (Vừa nói vừa chìa thiếp hồng!)
- Ái chà, cậu định đánh du kích đấy hả? Định "bỏ bom" cả lớp mình à? Sao bất ngờ thế? Sao cưới sớm thế? (giọng chòng ghẹo!)
- Ừ, thì cưới xong để còn làm việc khác (giọng rất chi là lo toan, kiểu gái đã có chồng)
- Ừhm... (nghĩ thầm: "Không biết việc khác là việc gì nhỉ? Bó tay!!! Mình chưa đến "đoạn" này, chưa biết! Hỏi tiếp thì không dám! Hic hic!"
Đây là 3 đoạn hội thoại của mấy đứa bạn học cùng lớp đại học! Đấy, chuyện đám cưới đôi khi nó cũng giản đơn và bất ngờ như thế!

Sunday, April 22, 2007

Một đám cưới!

Nghe như tên một truyện ngắn của Nam Cao, nhưng không phải! Đây là một đám cưới thật, mới xảy ra hẳn hoi!
Chưa thấy có cô dâu, chú rể nào nhắng nhít như đôi ấy! Cô dâu thì hớn hở chạy khắp nơi, cười hết cỡ. Chú rể sau một hồi chạy theo xách váy cho cô dâu (lúc này đang mải hoa chân múa tay với mấy đứa bạn) thì cũng tách ra ... solo. Chú rể đi đánh quả lẻ với đám bạn bè ầm ĩ của chú rể, dzô, dzô, dzô. Chậc, chú rể cứ hăng say đánh chén thế này, tối tân hôn rồi sẽ đi về đâu? Mọi người nhìn đôi trẻ và nghĩ thầm như vậy!
Cũng chưa thấy có đám cưới nào vui như vậy! Chắc vì toàn là người trẻ. Thì bạn bè cô dâu chú rể đều là thế hệ 8x, lấy đâu ra người già! Thành ra, mấy cô, mấy bác trung tuổi (có lẽ là người cùng cơ quan cô dâu) trở nên lạc lõng.
Đám bạn của nàng ngồi ở hai bàn ăn lớn liền nhau, chuyện trò rôm rả. Chủ đề chính vẫn là tình yêu - hôn nhân. Có những đứa bạn, phải đến 7 năm trời rồi mới lại nhìn thấy nhau. Nghĩ cũng lạ, cùng ở trong một thành phố, lại có bao nhiêu mối quan hệ chung, thế mà lâu đến vậy không giáp mặt nhau lấy một lần, dù là tình cờ thôi. Cứ bảo trái đất tròn, nhưng "tròn" ở đâu đâu ấy! Đất Hà Nội chắc hơi "nhấp nhô"...
Cô dâu nghĩ ra trò ném hoa cho mấy đứa bạn đang ở tuổi ngấp nghé, và quyết chí thực hiện ngay khi chú rể vẫn đang mải cụng ly với đám bạn. Nàng cũng tham gia trò này, cũng xắn tay áo kiểu hạ quyết tâm cướp hoa cưới bằng được. Cả một đám các nàng váy áo là lượt đứng sau lưng cô dâu, chờ đợi "hạnh phúc" sẽ rơi vào tay mình... Nghĩ lại vẫn thấy buồn cười! Kết quả, một cô nàng cướp được hoa, mọi người tới bắt tay chúc mừng và hẹn gặp trong đám cưới tiếp theo - đám cưới của nó.
Đó là đám cưới của cô bạn lớp trưởng hồi học phổ thông. Mong mày cứ hạnh phúc như trong ngày cưới nhé, Lớp trưởng! Lúc nào cũng cười toe, thỉnh thoảng trố mắt kinh ngạc một cách rất chi là ngây thơ, thỉnh thoảng rú lên như đang ở chốn không người vì một bất ngờ nào đó! Cứ như thế nhé, piggy C1!

Tuesday, April 17, 2007

Tiếng Nghệ

Tiếng Nghệ
( Nguyễn Bùi Vợi)
Cái gầu thì bảo cái đài
Ra sân thì bảo ra ngoài cái cươi
Chộ tức là thấy mình ơi
Trụng là nhúng đấy đừng cười nghe em
Thích chi thì bảo là sèm
Nghe ai bảo đọi thì mang bát vào
Cá quả lại gọi cá tràu
Vo troốc là bảo gội đầu đấy em…
Nghe em giọng Bắc êm êm
Bà con hàng xóm đến xem chật nhà
Răng chưa sang nhởi nhà choa
o đã nhốt con ga trong truồng
Em cười bối rối mà thương
Thương em một lại trăm đường thương quê
Gió Lào thổi rạc bờ tre
Chỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn
Chắt từ đã sỏi đất cằn
Nên yêu thương mới sâu đằm đó em

(trích từ blog của TrungTS)
Nào, ai đang tính làm dâu, làm rể xứ Nghệ thì học thuộc lòng đi!

Sunday, April 15, 2007

Cafe thứ bảy

Có một tối thứ bảy buồn...
Quán cafe. Những bức tranh với gam màu ấm, rất hòa điệu với màu gạch sàn. Những cành hoa loa kèn vươn mình kiêu hãnh trong chiếc bình gốm có hoa văn lạ, phô màu trắng rực rỡ lạ kỳ. Những chiếc ghế sofa màu cam nóng bỏng. Ánh đèn vàng dịu, tạo ra một mãnh lực khó giải thích tỏa lan trong không khí. Và những giai điệu trữ tình dìu dặt vang lên trong không gian đầy màu sắc ấy. Nhưng, trong chính không gian ấy, nàng cảm thấy lạc lõng kinh khủng. Không có bất kỳ thứ gì đồng điệu với nàng cả, cả những nét vẽ liêu xiêu, cả những gam màu ấm, cả cái rực rỡ của hoa...
Nàng bắt đầu nhận ra, mình đã sai lầm khi đến đó, và phải chịu đựng những cảm giác ấy. Sự xa lạ bủa vây, cả những nỗi niềm không tên cùng ập tới bủa vây lấy nàng. Nàng tránh nhìn vào mắt người đối diện, vì không muốn người ấy đọc thấy điều gì đó. Có lẽ nàng hơi lo xa, vì đâu phải ai cũng đủ nhạy cảm để biết người khác đang cảm thấy thế nào. Đã có lúc, một giọt nước mắt chực rơi, khi nàng thấy ngột ngạt quá thể. Nhưng nàng ghìm lại được, bằng một thủ thuật đơn giản - ngước mắt nhìn lên. Một hồi lâu. Có lẽ người ấy tưởng nàng đang ngắm tranh, hoặc đang thưởng thức vẻ đẹp của nhánh hoa loa kèn kiêu hãnh.
Nàng muốn đi ra phố ngay lập tức, dù phố đông và vô tình. Nhưng như thế, có vẻ hợp với nàng hơn.

Wednesday, April 4, 2007

Xin đừng như thế!

Xin đừng như thế!!!
Đừng bắt hàng cây ấy phải xanh cái màu xanh giả trá. Đừng khiến mặt hồ ấy phải vang động những thanh âm dối lừa. Đừng để con phố ấy phải thấy những yêu thương vờ vĩnh. Đừng cười cợt với những điều là xác tín từ lâu. Đừng đùa chơi với những trái tim ấy. Có thể chúng ngây thơ, khờ khạo. Có thể chúng cũng chỉ muốn được là đồ chơi. Có thể chúng cũng đang học cách cợt đùa với cuộc đời. Nhưng, dù thế nào đi nữa, xin đừng, đừng làm như thế!
Đừng tự đày ải mình trong men rượu và khói thuốc. Đừng tự đày ải mình bằng một chuyến đi xa. Đừng coi cuộc đời là một trò chơi ngốc nghếch và điên rồ, để rồi, ta sẽ chỉ nếm trải đớn đau.
Đừng...
Xin đừng như thế!

Sunday, April 1, 2007

Bắt đầu tháng Tư...


Bây giờ là tháng Tư
Ngoài vườn chùm nhót đỏ
Cây bàng ra lá nhỏ
Xanh như là thương nhau...
(Lưu Quang Vũ)
Tháng Tư về trên phố với những gánh hoa loa kèn rực rỡ... Tháng Tư về dịu êm trong lòng nàng bằng những hồi ức ngọt ngào thời học sinh, về những ngày cận kề mùa thi, về chút mộng mơ được nuôi nấng âm thầm ngày chớm hạ!
Tháng Tư nào, nàng cũng thấy nhớ cảm giác ngắm hoa loa kèn nở và đọc truyện ngắn: "Dưới bóng hoàng lan" (Thạch Lam). Cái màu thanh thiên mát ngọt ở đâu đó lại dội về, đằm dịu trong tâm hồn nàng.
Những người bạn mới, những hò hẹn mới, những niềm vui mới hay là những mệt nhọc và căng thẳng cũ mèm đang đợi chờ nàng trong cái nắng tháng Tư? Ai biết được... Chỉ mong, thời gian này của năm sau, những cảm giác quen thuộc về tháng Tư vẫn còn ở đó - nơi sâu thẳm trái tim nàng!