Wednesday, February 28, 2007

Entry for March 01, 2007

Tiểu luận!!!
Thôn quả phụ (Dư Thị Hoàn)
- Cho anh tiễn em đến gốc cây đa
- Thôi, xin cám ơn.

- Cho anh tiễn em tới chân cầu gỗ
- Thôi, em xin cám ơn lần nữa.

- Anh chỉ tiễn em đến ngôi chùa đổ
- Thôi mà, khi khác... em xin

- Thế thì, cho anh địa chỉ
- Kia kìa, đằng sau cơn mưa...
Đây sẽ là bài thơ nàng chọn làm tiểu luận. Hy vọng sẽ có nhiều ý tưởng hay ho và thú vị khi thực sự bắt tay vào viết. Cám ơn Nhóc đã giúp chị chọn bài thơ này!

Tuesday, February 27, 2007

Entry for February 28, 2007

Sẽ là một buổi sáng bình lặng nếu không có một gã ngốc nào đó nhắn tin làm quen với nàng. Thật nực cười, nàng không tưởng tượng nổi có một gã đã 28 tuổi đầu mà còn "chơi" cái trò làm quen trẻ nít đến thế! Nàng lại thấy rằng, hóa ra, câu nói: "Đàn ông chỉ là những thằng con nít lớn xác và nhiều tuổi" thật đúng.
Nàng chạy xe giữa trời mưa, chép miệng thở dài vì một ngày quá ướt át. Nắng lên xem nào?!

Sunday, February 25, 2007

Niềm vui đầu năm

Niềm vui nhỏ đầu năm!
Sáng nay có mưa xuân và lòng nàng nở ra một bông hoa tươi tắn. Thật buồn cười vì bông hoa mùa xuân ấy bắt đầu hé mở trong lòng nàng từ nụ cười của hai đứa nhóc nàng tình cờ nhìn thấy trên phố.
Chúng chỉ mới khoảng 3, 4 tuổi thôi. Chúng cũng chẳng phải là anh em mà chỉ đơn giản là những đứa trẻ tình cờ nhìn thấy nhau, tranh thủ đùa nghịch với nhau trong đám tắc đường, trong lúc cha mẹ chúng đang cau có vì kẹt xe và không thể để ý đến chúng. Thằng nhóc láu lỉnh cố gắng giật cái bít tất của cô bé ngồi trong lòng mẹ ở chiếc xe bên cạnh, rồi nó cười phá lên khanh khách. Cô nhóc phụng phịu sắp khóc, nhưng bỗng nhiên nó nhìn thấy nụ cười của nàng. Cái mặt sắp mếu bỗng nhiên nở một nụ cười phụ họa, đến là yêu! Hai đứa trẻ bắt đầu để ý đến nàng, cố gắng bắt chuyện với nàng bằng ánh mắt. Cứ mỗi lần thấy nàng nhướn mày lên nhìn lại trêu chọc, chúng lại cười ngượng nghịu và thích thú. Nàng đã cười vui như thế với hai đứa nhóc và quên hẳn cái đám tắc đường khó chịu kia.
Một mùa xuân đã đến thật rồi! Một chút mưa bụi, một chút khí trời mát mẻ và những nụ cười thơ trẻ tình cờ trên phố, thế là đã đủ cho tâm trạng nàng phấn chấn trong suốt ngày hôm nay!!!

Friday, February 23, 2007

Chuyện kinh dị!

Chuyen kinh di...
Hom ay la mot ngay troi buon. Tet day, Tet ma troi u am den noi, nang chang he co cam hung ra khoi nha. Nhung buoi chieu hom ay, nang buoc phai chay xe mot minh ra pho. Con pho ay rat dai va rat dong nguoi, nhung nguoi xung quanh deu vui tuoi, hon ho. Ho di du xuan ma`...
Giua dong nguoi nhu the ma nang thay le loi, ngo ngan the!!! Nang chay xe that nhanh, mong sao den dich som de duoc som ve nha, vi thuc su nang ko thay vui khi di trong mot buoi chieu nhu the - nhieu gio va u buon! Dang di, bong nhien, linh cam khien nang quay dau lai, troi oi, co mot ga dan ong dang di ke ke ben nang! Khong biet han ta di theo nang tu bao gio, nhung khi nang quay lai va nhin thay mat ga, nang hoang so thuc su! Han di len ngang hang voi nang, noi nhung cau gi do ma trong luc hot hoang, nang ko tai nao nghe thay. Nang dung xe lai de xe cua ga vuot len. Nhung that khung khiep, ga dan ong dang so do cung lap tuc phanh xe lai. Han cu dung do, quay dau nhin cham chap vao nang - mot cai nhin nhu muon xuyen thung nang! Nang luong cuong va chang nghi ra viec gi hon la chay xe that nhanh. Chua bao gio nang chay xe nhanh den the! Va nuoc mat bat dau roi...
Nang hoang hot cau cuu may nguoi thanh nien di phia truoc, nhung duong nhu ho ko nghe thay, hay tai tieng cua nang ko du ro rang? It ra thi ho cung nen de y den ve mat tai xanh cua nang luc ay chu? The ma... Nang bat dau khoc tam tuc. Mot noi co don dang len ngap long. Cuoi cung thi nang cung chi la mot dua con gai yeu ot va be nho. Nang ko muon mot minh nua, ko muon nua...
Khi ve nha va da binh tinh lai, nang thay nang that ngo ngan vi da khoc giua pho, giua mua xuan. Moi nguoi van di lai tap nap quanh nang, du ho ko de y den noi so hai cua nang thi dau sao ho cung la mot rao chan an toan cho nang, bao ve nang khoi nhung hanh dong khung khiep ma ga dan ong kia co the gay ra. Nhung luc ay nang chi thay co don, chi thay don doc, chi thay can phai khoc de noi hoang so tan ra cung nuoc mat.
Tu hom ay, nang ko muon ra khoi nha ma chi co 1 minh. Se di cung em gai, hoac voi me. Nang ko muon lap lai cam giac "mot minh" dang ghet kia nua! Mua xuan ko co cho cho noi co don, nang a!

Tuesday, February 20, 2007

Ngày cuối cùng của Tết

Ngay cuoi cung cua Tet!
Nam nay troi hay that! Den ngay cuoi cung moi thay mua xuan... May hom troi cu nang nong nhu mua he, lam nang nho qua! Mua he, mua he, nang yeu mua he cuong nhiet, yeu anh nang mat troi, yeu bien xanh, yeu nhung buoi chieu mat ruoi... Nang mong mua he tung ngay, dau biet rang nhu the la co loi voi mua xuan...
Nang trong doi cai gi co chu? Cai gi o phia xa xoi kia, cai gi nhi? Mua bui mua xuan chi khien nang nho nhung con mua mua ha!

Thursday, February 15, 2007

Tết!

Tet den roi!!!
Tet co the den voi ban tu mot thang truoc, mot tuan truoc hay chi it ra la may ngay truoc, trong niem hao huc, doi cho... Nhung voi nang, khong khi Tet moi bat dau xuat hien tu hom nay. Sang nay, nang di mua hoa, va thay long thanh than la ky! Nang nhin thay mua xuan tren nhung canh hoa dao hong tham, tren nhung canh hoa hue trang tinh khoi. Nang thay phan chan trong long, va biet la Tet den!
An Tet o Ha Noi, mot su kien moi me trong cuoc song cua nang! Va hy vong, su kien nay se keo theo nhung su kien vui ve va moi me khac den voi nang. Nhung, dau sao thi nang van nho cai Tet o Vinh, nho nhung chieu mung 1 dung dang dung de di le Den cung may co ban than, nho nhung cuoc gap mat voi ban cu, nho dem giao thua di dao o Quang truong thanh pho, nho ... nho....

Wednesday, February 7, 2007

Hoang mang

Viết cho một đêm trắng...
Nàng thật không biết, thực sự trong tay nàng đang có gì? Một công việc để làm, một sự nghiệp để theo đuổi, một gia đình để yêu thương và rất nhiều bạn bè để chia sẻ. Thế nhưng, ngần ấy chưa đủ để trái tim nàng cảm thấy đủ đầy. Nàng biết, phía bên ngực trái, nơi hằng giây vẫn thổn thức những nhịp đập, đang có một khoảng trống thăm thẳm tưởng chừng như không có gì có thể khỏa lấp nổi...
Một đêm khó ngủ khiến nàng không thể nhận ra người trong gương. Ai kia? Cô gái với đôi mắt thất thần ấy là ai? Đến nàng còn không biết thì ai có thể biết nữa đây. Nàng ước, giá có ai đó đủ tài năng và đủ khả năng thấu hiểu nàng để phác lên những đường nét của tâm hồn đang hiển hiện trên khuôn mặt nàng lúc này. Như thế, mọi ẩn ức nội tâm trong thế giới tinh thần của nàng bỗng nhiên biến thành vật chất, biến thành thứ có thể nhìn ngắm được. Ừm, nỗi u buồn này sẽ có màu rêu, niềm hoài vọng này sẽ là màu vàng nhạt, còn sự chán chường này sẽ mang màu xám... Thế, liệu đã đủ để làm nên một bức tranh hay chưa?
Mà thật ra, nàng cũng đâu đã "chỉ mặt đặt tên" được hết tất cả những xúc cảm đang cuồn cuộn trong lòng nàng. Thế thì mong gì có người sẽ phác lên được những đường nét và màu sắc cho những cảm xúc đó. Nàng đang ra sao? Buồn ư? Không hẳn. Hiu quạnh ư? Không hẳn. Hay là trống rỗng? Cũng không hẳn. Nàng không tự "đọc" được mình thì cũng chớ có mong tìm thấy một người có khả năng thấu thị tim gan nàng, nàng ạ!
Tại sao nàng lại tự lái mình vào một con đường ngoằn nghoèo như vậy? Một con đường dẫn vào một khu rừng rậm mà không có lối ra. Vì nàng đang quá cô đơn? Vì nàng đang quá chống chếnh? Vì đôi bàn tay nàng đang rỗng không? Dù là vì sao đi chăng nữa thì nàng cũng đừng nên bước vào khu rừng rậm dày đặc những thứ rối rắm kia nữa. Đó không phải là cuộc sống mà nàng mong muốn, phải không?

Tuesday, February 6, 2007

Thằng bạn thân

Có phone, có phone..
Hôm ấy chắc trời Marseille rất đẹp, hôm ấy chắc là một buổi sáng vô cùng dễ chịu và tuyệt vời, hôm ấy chắc là có nắng nhè nhẹ, có gió hiu hiu... Nàng đoán thế vì có như thế thì hôm ấy, thằng bạn ở xa tít trời Tây mới chợt "tưng bừng cảm hứng", chợt nhớ ra mình còn có một cô bạn thân ở Việt Nam mà phone về cho nàng! Quý hóa quá! Có lẽ nàng nên cám ơn tiết trời ngày hôm ấy ở Marseille.
Giọng hắn vẫn thế, rất vui vẻ nhưng hơi bị khàn vì ốm. Nàng có thể cảm nhận được hắn đang hạnh phúc như thế nào. Ừ, khi người ta hạnh phúc, người ta sẽ biết quan tâm đến những người xung quanh hơn. Nàng cầu mong cho hắn giữ được niềm hạnh phúc này thật bền lâu, để thi thoảng hắn còn có chuyện mà tâm sự với nàng, mà nhờ nàng "tư vấn" chứ!
Hắn nói chuyện và cười. Nàng có thể tưởng tượng được vẻ mặt toe toét và ngộ nghĩnh của hắn lúc đó như thế nào. Cứ như thế nhé, Ngất!

Sunday, February 4, 2007

Học quên để nhớ

Học quên để nhớ...
Ai đó đã nói với nàng rằng, cuộc sống không chỉ là những đắp bồi thương nhớ, cuộc sống còn là những lãng quên - những lãng quên cần thiết. Nàng chưa bao giờ để tâm đến điều ấy vì nàng yêu từng giây phút mà nàng đã đi qua. Thế mà, giờ đây, nàng đang học cách quên, như đứa trẻ thơ bắt đầu học nhớ!
Xóa đi ký ức, điều đó có quá sức đối với nàng không? Chắc chắn là quá khó! Nhưng, nàng sẽ bắt đầu, bắt đầu bằng việc xóa đi những thứ vật chất hiển hiện xung quanh - những dòng chữ này, những con số này, những thứ vân vân khác nữa... Điều đó thì quá đơn giản. Một cái enter, thế là xong! Tiếp theo thì nàng nên làm gì nhỉ? Cứ tưởng làm được việc đầu tiên thì sẽ biết ngay mình phải làm gì tiếp theo, như một điều đương nhiên. Đấy, mọi người vẫn thường nhầm tưởng tai hại như thế đấy! Giờ thì nàng hiểu, hóa ra, không phải cứ có bắt đầu thì sẽ có luôn cái tiếp theo, không phải cứ có bắt đầu thì sẽ có kết thúc... Thế mới là cuộc sống!
Nàng chưa tìm ra công đoạn tiếp theo trong cái "giáo trình học quên" mà chính nàng là người biên soạn. Rồi dần dần, cuộc sống sẽ dạy cho nàng, nàng tin chắc như thế! Nàng còn rất trẻ, còn tha hồ mà học những bài học của đời sống mênh mông này. Ồ, bỗng dưng nàng nghĩ ra. Để học quên, có khi không cần phải ngoái về những điều muốn quên rồi xóa từng thứ một. Để học quên, có khi, nàng nên ngẩng đầu nhìn về phía trước, và bắt đầu học nhớ về những điều mới mẻ hơn. Tương lai có thể không đủ rạng rỡ để phủ mờ quá khứ, nhưng ít ra, tương lai cũng giúp ta biết sống ít luyến lưu hơn với quá khứ đã qua.
"Giáo trình học quên" của nàng đang dang dở, rồi đời sống kia sẽ đắp bồi thêm...

Thursday, February 1, 2007

Tự hỏi

Có một người tặng bạn một món quà tuyệt vời, bạn say sưa hạnh phúc, vui sướng vì món quà ấy. Bạn nghĩ bạn có thể làm bất kỳ điều phi thường nào vì bạn đã là chủ nhân của một thứ vô cùng đáng giá - một thứ mà chỉ duy nhất bạn có được mà thôi. Thế rồi, một hôm, người bạn ấy đến nói với bạn rằng: Hãy thông cảm cho tôi, tôi không nghĩ là mình muốn trao cho anh món quà này, tôi nghĩ là tôi đã lầm lẫn... Bạn sẽ cảm thấy thế nào? Hụt hẫng, tiếc nuối, đau khổ, chán chường......? Và những gì gì nữa...
Nàng đang học cách tự tìm hiểu chính mình. Nàng sẽ không bao giờ hiểu được ai khác nếu không tự hiểu mình là ai, mình đang hành động vì cái gì? Từ trước tới giờ, nàng lúc nào cũng đặt cảm giác của mình lên trước hết - đó là ưu điểm và cũng là nhược điểm. Nàng biết rõ từng cảm giác, nâng niu từng cảm giác của bản thân, điều đó rất tốt. Nhưng, nếu quá đề cao cảm giác của bản thân mà quên đi cảm giác của những người xung quanh, đấy lại là một điều không thể chấp nhận được! Vậy thì sao nàng lại không bắt đầu tìm hiểu cảm giác của những người xung quanh từ chính những cảm giác thật sự của mình? Điều đó không quá khó và cũng không hẳn là dễ dàng. Nhưng nàng tin là nàng làm được!